Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1992



"Phụt!"

Ba lượt thiên kiếp Độc Cô Vô Tình đều tay không tấc sắc chịu đựng, nhưng cô cũng phun ra một búng máu, hiển nhiên ba lượt thiên kiếp cũng không dễ chịu.

Lúc này thiên kiếp mới ngừng lại một chút.

"Ầm ầm!"

Trong mây thiên kiếp ở phía chân trời, hiển nhiên thiên kiếp lợi hại hơn đang chuẩn bị giáng xuống.

Giờ phut này chỉ thấy Độc Cô Vô Tình ánh mắt sắc bén nhìn về phía mây thiên kiếp ở phía chân trời, tính tình không chịu thua bùng nổ, trong tay lóe sáng, cổ kiếm truyền thừa của nhà Độc Cô cô xuất hiện trong tay, là một thanh linh khí hạ phẩm, sau khi bị cô thúc giục chân khí thì vang lên ong ong.

"Ầm ầm..."

Từng tia thiên kiếp uy lực lớn hơn giáng xuống, giống như muốn triệt để bổ Độc Cô Vô Tình thành tro tàn.

Tiếng la hét vang lên khắp hiện trường.

Sau khi bị Dương Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng thì lập tức tắt ngúm, lúc độ kiếp kiêng kỵ nhất là từng tiếng la hét ồn ào, từ đó ảnh hưởng tới tâm thần của người độ kiếp.

Cả đám bị Dương Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng thì câm như hến, không dám phát ra tiếng động.

Bọn họ lại nhìn về phía Độc Cô Vô Tình.

Chỉ thấy giờ phút này Độc Cô Vô Tình đã hoàn toàn bị lôi kiếp bao vây trong sấm sét vang dội, cực kỳ đáng sợ.

Không ai biết Độc Cô Vô Tình đã vượt qua bao nhiêu tia lôi kiếp trong cơn mưa sấm sét, dù sao trong mắt người đang quan sát thì lôi kiếp không hề dừng lại.

Chỉ có người từng đích thân trải qua thiên kiếp như Dương Bách Xuyên mới biết trong mười hơi thở ngắn ngủi Độc Cô Vô Tình đã chịu đựng cả ba mươi sáu tia lôi kiếp, như vậy cũng có nghĩa thiên kiếp Kim Đan của Độc Cô Vô Tình là tứ cửu thiên kiếp.

Sau khi ba mươi sáu tia lôi kiếp trôi qua, trong sân đã bụi đất đầy trời, không nhìn thấy bóng dáng của Độc Cô Vô Tình.

Ngay khi Dương Bách Xuyên chuẩn bị tiến lên, mới bước ra nửa bước thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, anh chửi bới một tiếng: "Bà mẹ nó, là ngũ cửu thiên kiếp."

Dương Bách Xuyên dừng bước trong tiếng chửi bới, ở phía chân trời lại nổi sấm, vốn tưởng rằng vượt qua ba mươi sáu tia lôi kiếp là tứ cửu thiên kiếp đã coi như nghịch thiên, không ngờ rằng lại vang lên tiếng sấm, như vậy cho thấy là ngũ cửu thiên kiếp.

Anh không biết Độc Cô Vô Tình còn có thể vượt qua hay không, chỉ có thể tức giận chửi ông trời một trận.

Vốn cho rằng thiên kiếp Kim Đan của Độc Cô Vô Tình là tứ cửu thiên kiếp cũng đã là bi3n thái lắm rồi, không ngờ hiện tại biến thành ngũ cửu thiên kiếp.  

Đối với Độc Cô Vô Tình mà nói, điều này không biết là họa hay phúc.  

Tuy nói thiên kiếp càng cao chứng tỏ thiên phú tu luyện càng tốt, tiềm lực càng lớn, những điều kiện tiên quyết là có thể vượt qua mới được, phải còn mạng mới được.  

Nhìn thấy phía trên chân trời lại buông xuống lôi kiếp lần nữa, Dương Bách Xuyên rốt cuộc không thể duy trì bình tĩnh trong lòng nổi nữa, anh vô cùng lo lắng.  

Chốc lát sau khi bụi đất tan hết, bóng dáng Độc Cô Vô Tình xuất hiện.  

Mắt Dương Bách Xuyên lập tức đỏ lên khi nhìn thấy cô. Chỉ thấy tóc Độc Cô Vô Tình giờ phút này đang tán loạn tứ tung, khuôn mặt như ngọc biến thành cháy đen. Khóe miệng cô vương vết máu, quần áo trên người hoàn toàn bị lôi kiếp đánh cho thành tổ ong.  

Có thể tưởng tượng được uy lực của lôi kiếp vừa rồi ra sao, cùng với việc cô đã phải chịu đựng áp lực và đau khổ bao nhiêu.  

Kiếm trong tay cô cũng phủ đầy vết rạn nứt, thoạt nhìn thì kiếm cổ của Độc Cô Vô Tình cổ kiếm cũng đã đi đến tình trạng lay lắt dầu hết đèn tắt sau một đợt thiên kiếp.  

“Rẹt rẹt…”  

Lúc này, tia lôi kiếp thứ nhất của ngũ cửu thiên kiếp đã tích tụ được đủ và buông xuống.  

“Phá!”  

Lại nghe Độc Cô Vô Tình bật một tiếng “Phá” ra khỏi miệng, cô giơ kiếm đâm về phía thiên kiếp.  

“Leng keng ~”  

Sau một tiếng sắt thép giao nhau, kiếm trong tay Độc Cô Vô Tình cuối cùng cũng hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của mình mà đứt gãy thành từng khúc.  

Nhưng cũng xem như Độc Cô Vô Tình đã cố gắng cứng rắn chống đỡ được tia thiên kiếp này rồi.  

Dương Bách Xuyên nghe giọng nói và nhìn sắc mặt của cô thì thấy yên tâm hơn phần nào. Nhìn Độc Cô Vô Tình như chật vật nhưng vẫn có sức mạnh chống đỡ.  

“Ầm ầm ầm!”  

Phía trên chân trời lại có tiếng sấm đùng đoàng, chỉ thấy Độc Cô Vô Tình hừ lạnh moojt tiếng, tia sáng bạc ánh lên trong tay cô, một thanh kiếm cổ nữa lại xuất hiện.  

Dương Bách Xuyên vừa nhìn thấy vậy thì lập tức sửng sốt, khóe miệng anh nhếch lên. Thanh kiếm cổ mà trước đó bị hủy diệt của Độc Cô Vô Tình chính là kiếm gia truyền của họ Độc Cô, mà thanh kiếm còn lại xuất hiện trên tay cô lúc này là thanh kiếm cổ của điện La Phù – hay có thể nói là một trong ba linh bảo của điện Vân Môn.  

Linh bảo cấp bậc pháp khí có thể nói là mạnh hơn Linh Khí một cấp bậc, chỉ ở sau pháp khí Tiên Khí mà thôi.  

Trong tay Độc Cô Vô Tình có thanh kiếm cổ cấp bậc Linh Bảo này cũng khiến Dương Bách Xuyên an tâm hơn một chút.  

“Rẹt rẹt!…”  

Tia lôi kiếp còn lại cuối cùng cũng buông xuống như mãnh thú.  

“Rẹt rẹt, rẹt rẹt…”  

Từng tia liên tiếp đánh xuống người Độc Cô Vô Tình.  

Mà Độc Cô Vô Tình thì thét dài một tiếng, thanh kiếm cổ cấp bậc Linh Bảo trong tay cô như biến thành một mặt trời nhỏ vậy. Nó tỏa ra ánh sáng bạc chói mắt, trông cô cũng liều mạng hơn hẳn.  

Mỗi một tia thiên kiếp buông xuống, Dương Bách Xuyên và những người khác đều căng thẳng trong lòng, họ đổ mồ hôi lạnh thay cho Độc Cô Vô Tình.  

Ngũ cửu thiên kiếp cuối cùng, liên tiếp giáng xuống tám tia.  

Tại nơi Độc Cô Vô Tình độ kiếp đã tạo thành một cái hố to có đường kính mười mấy mét, bụi đất bay tứ tung không thấy bóng dáng cô đâu.  

“Ầm ầm ầm, rèn rẹt!”  

Tia thiên kiếp cuối cùng của ngũ cửu thiên kiếp như sao băng rơi xuống, bổ thẳng vào cái hố to đó.  

“Ầm!”  

Tia thiên kiếp cuối cùng cũng là tia thiên kiếp thứ bốn mươi lắm phát ra tiếng động rung trời. Nó bổ xuống hố to nơi có Độc Cô Vô Tình, khiến cho cả mặt đất đều chấn động vì nó. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.