Chớp mắt đã hai năm trôi qua. Trong hai năm này, Dương Bách Xuyên không làm gì hết, hoàn toàn trải qua cuộc sống của người bình thường. Anh lập một mảnh ruộng ở thôn Vân, trồng trọt cùng bà nội và cháu ngoại, cuộc sống vô cùng thoải mái.
Cháu gái Tiểu Mạn Mạn mới ba tuổi nhưng đã biến thành "công túa nhỏ" (*) khiến người Vân Môn sợ như cọp, vừa nghe tên là mặt biến sắc.
(*) Công túa nhỏ: nói trại từ "công chúa nhỏ".
Công túa nhỏ chỉ là biệt danh công khai thôi, thật ra đệ tử Vân Môn và võ cổ giả đều lén gọi Tiểu Mạn Mạn là tiểu ma nữ.
Bởi vì lúc mới sinh Tiểu Mạn Mạn được Dương Bách Xuyên dùng nước Sinh Mệnh tẩy tủy, đạt thành Trúc Cơ Tiên Thiên, cho nên Tiểu Mạn Mạn ba tuổi đã là yêu nghiệt, bất kể thân thể hay là IQ các thứ, mọi phương diện đều có thể gọi là yêu nghiệt.
Lúc mới sinh cô bé đã đấm tím mắt người ba Lưu Tích Kỳ, bây giờ được cụ ngoại nuôi nấng lại càng coi trời bằng cung.
Advertisement
Nói ra cũng lạ, Dương Bách Xuyên cực kỳ cưng chiều Tiểu Mạn Mạn, chưa từng đánh mắng cô bé, cô bé muốn gì được nấy, nhưng anh lại là người Tiểu Mạn Mạn sợ nhất trong Vân Môn.
Những người khác thì cô bé chẳng sợ một ai.
Một tuổi Tiểu Mạn Mạn đã biết nói, biết tu luyện. Ba tuổi bước vào Trúc Cơ trung kỳ. Lúc một tuổi cô bé đánh cho Lưu Tích Kỳ gào khóc thảm thiết, bây giờ Lưu Tích Kỳ nhìn thấy con gái là trốn ngay. Thứ nhất là sợ bị con gái đánh, quá mất mặt. Thứ hai, con gái đã là Trúc Cơ trung kỳ ngang ngửa mình, điều này khiến anh ta bị k1ch thích, thường xuyên bế quan.
Tóm lại, Tiểu Mạn Mạn ba tuổi trở thành công túa nhỏ khiến cả Vân Môn nhức đầu. Hàng ngày cô bé đi dạo khắp nơi trong động tiên Vân Môn. Khổ nhất là những võ cổ giả được Dương Bách Xuyên cho phép sống tại động tiên Vân Môn, có rất nhiều người không đánh thắng cũng không tránh được Tiểu Mạn Mạn, thường xuyên bị cô bé ghé thăm gây họa.
Hôm nay Dương Bách Xuyên vừa mới chuẩn bị cuốc đất ở đầu thôn Vân thì thấy Khưu Vân thở hồng hộc chạy từ đằng xa tới: "Tiên sinh ơi tiêu rồi, tiêu rồi! Ngài mau tới động tiên mà xem, lần này công túa nhỏ gây họa lớn rồi!"
Dương Bách Xuyên không tin, bật cười bảo: "Cô từ từ nói xem đã xảy ra chuyện gì?" Anh nghe thấy Tiểu Mạn Mạn gây họa cũng chẳng thấy lạ, mấy năm nay anh đã quen rồi, nếu hôm nay không nghe tin Tiểu Mạn Mạn không gây họa mới là lạ đó.
Khưu Vân nghe Dương Bách Xuyên bảo mình nói từ từ thì nghẹn ngào cất lời: "Tiên sinh, hôm nay công túa nhỏ nhân lúc tôi không chú ý, chạy vào viện Ngự Thú."
"Vào thì vào, không có gì to..." Dương Bách Xuyên còn chưa nói hết chữ cuối cùng, đột nhiên nâng giọng lên quãng tám: "Gì cơ? Tiểu Mạn Mạn chạy vào viện Ngự Thú ư?"
Nói đến đây, Dương Bách Xuyên không kìm được nuốt nước bọt, run rẩy hỏi: "Vậy... bà cô nhỏ có động vào trứng yêu không?"
Tất nhiên trứng yêu mà anh nhắc đến không phải trứng yêu bình thường, mà là một trăm quả trứng yêu hồi trước anh thuận tay lấy trong ổ trứng Phượng Hoàng ở thành Yêu Quang, mỗi quả đều là trứng yêu cao cấp. Sau khi Dương Bách Xuyên tìm được, anh đặt hết trong viện Ngự Thú nuôi dưỡng.
Hơn nữa anh còn tìm thấy phương pháp ngự thú trong truyền thừa. Anh tìm một đám người nuôi trứng, cuối cùng phát hiện Khưu Vân rất có thiên phú trong Ngự Thú đạo, bèn cho Khưu Vân vào viện Ngự Thú, trở thành viện chủ viện Ngự Thú, chuyên nuôi dưỡng một trăm quả trứng yêu từ thành Yêu Quang.
Khưu Vân biết công túa nhỏ Tiểu Mạn Mạn bị lão phu nhân chiều hư này không sợ trời không sợ đất, mấy năm qua cô bé nhiều lần gây họa khắp nơi trong động tiên Vân Môn, vì vậy cô vẫn luôn đề phòng Tiểu Mạn Mạn vào viện Ngự Thú gây họa.
Nhưng đề phòng đến mấy, hôm nay tiểu quỷ Tiểu Mạn Mạn vẫn tìm được cơ hội. Thật ra đây là chuyện bình thường. Tiểu Mạn Mạn lớn dần, thực lực cũng tăng theo. Cô bé là Trúc Cơ trời sinh, còn Khưu Vân tuy đã tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ song vẫn khó đề phòng Tiểu Mạn Mạn.
Khưu Vân nhìn Dương Bách Xuyên, tự trách mình: "Công túa nhỏ đã lấy trộm một nửa trứng yêu, tiên sinh mau đi tìm đi, chậm chút nữa sẽ xảy ra chuyện mất!" Khưu Vân biết những quả trứng yêu mình nuôi dưỡng hai ba năm qua sắp nở, nếu công túa nhỏ phá trứng yêu, những quả trứng yêu có huyết mạch cường đại nở ra sẽ gây tổn thương cho cô bé.
Mấy năm nay Khưu Vân nghiên cứu Ngự Thú đạo nên biết những thông tin cơ bản của yêu cầm, yêu thú trên thế gian. Cô biết bên trong những quả trứng yêu này có một số yêu thú mang huyết mạch tốt, mà một số yêu thú cấp cao vừa mới sinh ra hoặc là nở trứng đã có tu vi trên Trúc Cơ, nếu gây tổn thương đến Tiểu Mạn Mạn thì cô không biết phải ăn nói thế nào với Dương Bách Xuyên, lão phu nhân và vợ chồng Lưu Tích Kỳ.
Vì vậy Khưu Vân cuống đến nỗi bật khóc.
Sau khi Tiểu Mạn Mạn trộm trứng yêu, Khưu Vân lập tức chạy đi tìm. Động tiên Vân Môn kéo dài vạn dặm, vô cùng rộng lớn, Khưu Vân đã tìm một vòng mà không thấy tung tích của Tiểu Mạn Mạn. Lúc này cô mới vội vàng đi tìm Dương Bách Xuyên, bởi vì anh là chủ nhân của động tiên, tất nhiên tìm người không khó.
Dương Bách Xuyên nghe xong cũng biến sắc, đương nhiên anh biết cháu ngoại trộm trứng yêu sẽ có hậu quả gì.
Không phải anh tiếc mấy chục quả trứng yêu, mà là anh biết với tính tình của Tiểu Mạn Mạn, con bé chắc chắn sẽ phá trứng yêu. Nhưng những quả trứng yêu này đã được Khưu Vân dày công nuôi dưỡng ba năm, sắp nở rồi. Nói cách khác, chúng đều là vật sống, có thể phá vỏ chui ra bất cứ lúc nào. Hơn nữa tất cả đều là trứng yêu có huyết mạch tốt, chẳng may làm cô bé bị thương thì bà nội nhất định sẽ nổi giận.
"Cô đừng khóc, trước tiên chúng ta đi xem tình hình thế nào rồi tính tiếp." Dương Bách Xuyên không trách Khưu Vân, anh cũng biết cháu ngoại mình nghịch ngợm, bị bà nội chiều hư.
Hễ Lưu Tích Kỳ và em gái Dương San San mắng Tiểu Mạn Mạn, cô bé sẽ đi mách bà nội, sau đó vợ chồng Lưu Tích Kỳ bị bà mắng cho một trận. Về sau hai vợ chồng dứt khoát mặc kệ cô bé.
Có điều Tiểu Mạn Mạn rất sợ Dương Bách Xuyên, nhưng cô bé có bà nội che chở nên anh cũng bó tay, mỗi lần anh muốn răn dạy cô bé, bà nội đều nói một câu: "Thằng nhóc thúi cút sang một bên đi, cháu có bản lĩnh thì sinh một đứa cháu trai cho bà xem nào?"