*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh cũng rất sầu não. Rõ ràng anh là người tu chân, sức khỏe vượt xa người thường, vậy mà mấy năm trôi qua, bụng của mấy cô vợ vẫn không có động tĩnh gì.
Hai ba năm nay bà nội ngày càng nóng tính cũng bởi vì đến giờ vẫn chưa có chắt trai, hầu như ngày nào bà cũng cằn nhằn chuyện này.
Vì vậy mấy người phụ nữ đều rất ai oán, nhìn thấy bà nội là nơm nớp lo sợ.
Nói ra thì hai ba năm nay Dương Bách Xuyên rất chăm chỉ cày cấy, ấy thế mà ông trời không chiều lòng người, anh chỉ đành cố gắng hơn nữa.
...
Advertisement
Sau khi Dương Bách Xuyên và Khưu Vân chạy tới động tiên Vân Môn, anh nhắm mắt cảm nhận, thoáng cái đã tìm được cháu ngoại. Nhưng sau khi nhìn thấy cháu ngoại, suýt thì anh ngã nhào.
"Sao vậy tiên sinh? Có tìm thấy không?" Khưu Vân sốt sắng hỏi.
"Tìm được rồi, chúng ta đến đó trước đã." Dương Bách Xuyên không kịp giải thích thêm, lập tức triệu hoán một con phi cầm, sau đó hai người ngồi lên phi cầm bay thẳng đến một sơn cốc cách mấy chục dặm.
Lúc này, ở một nơi cách tam cung lục viện sáu mươi dặm, một cô nhóc ba tuổi hệt như búp bê đang đốt lửa bên bờ suối, sau đó lửa lan ra xung quanh, nướng một đống trứng yêu siêu to. Cô bé vừa hát khe khẽ vừa cầm một cái búa sắt gõ cộp cộp lên từng quả trứng yêu.
Không phải Mạn Mạn - cháu gái của Dương Bách Xuyên, con gái rượu của vợ chồng Lưu Tích Kỳ và Dương San San, hòn ngọc quý trên tay bà nội, công túa nhỏ của Vân Môn, hay còn có tên khác là tiểu yêu nghiệt - thì còn ai vào đây nữa?
Sau khi Dương Bách Xuyên và Khưu Vân đáp xuống sơn cốc, trông thấy cháu gái cầm búa sắt hát ngâm nga, lửa cháy hừng hực xung quanh, một đống trứng yêu đầy vết nứt chằng chịt, khóe miệng anh không kìm được giật liên hồi.
Có điều nhìn thấy cháu ngoại rồi, Dương Bách Xuyên cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cô bé không bị thương là tốt rồi.
Khưu Vân thấy toàn bộ trứng yêu đều có vết nứt, sắc mặt lập tức tối sầm. Những quả trứng yêu này là thành quả mà cô vất vả nuôi dưỡng trong mấy năm qua, bây giờ bị bà cô nhỏ này nhóm lửa nướng, bị búa sắt gõ nứt, không biết có mấy quả có thể sống sót?
Khưu Vân tự cho rằng mình đã phụ sự giao phó của tiên sinh. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, toàn thân cô bủn rủn suýt ngã.
Dương Bách Xuyên nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ lấy Khưu Vân. Anh biết những quả trứng yêu này là tâm huyết, là thành quả lao động của Khưu Vân suốt mấy năm qua, vậy mà bây giờ lại bị cháu ngoại chà đạp như vậy, chắc chắn là cô rất buồn. Anh cũng biết Khưu Vân đang lo lắng về nhiệm vụ mình giao cho, lòng nóng như lửa đốt.
Dương Bách Xuyên vội vàng an ủi Khưu Vân: "Đừng lo, những quả trứng yêu này vẫn còn dấu hiệu sống."
"Thật sao tiên sinh? Chúng ta mau qua đó thôi!" Khưu Vân nói ngay.
"Được." Dương Bách Xuyên đáp lời, sau đó đi cùng Khưu Vân đến chỗ cháu ngoại.
Tiểu Mạn Mạn nghe thấy phía sau có tiếng bước chân bèn ngoảnh đầu nhìn, trông thấy bác mình đang đến gần. Cô bé lập tức hét to, chiếc búa sắt trong tay rơi bộp xuống đất, xoay người chạy trốn.
"Dừng!"
Dương Bách Xuyên là chủ nhân của động tiên Vân Môn, ở đây anh chẳng khác nào một vị thần. Anh vừa thốt ra một chữ, Tiểu Mạn Mạn lập tức bị ép dừng lại.
Lần này Dương Bách Xuyên thật sự có ý định dạy dỗ đứa cháu ngoại coi trời bằng vung này. Anh biết nếu cứ mặc kệ cô nhóc thì sớm muộn gì cũng gây ra họa lớn. Ở địa bàn của mình thì không sao, nhưng sau này tạo thành thói quen ắt sẽ hại cô bé.
Dương Bách Xuyên quyết định lần này cho dù bà nội có tạo áp lực, anh cũng phải dạy dỗ bà cô nhỏ này.
Tối thiểu cũng phải làm cho cô bé biết tôn trọng thành quả lao động của người khác.
Khưu Vân tốn hai ba năm nuôi dưỡng trứng yêu, muốn nhìn thấy trứng nở, vậy mà bị bà cô này phá, ít nhất là mười tám quả trứng trong đống lửa đều bị hỏng hết rồi.
Trước đó anh an ủi Khưu Vân là trứng yêu vẫn còn dấu hiệu sống, nhưng thật ra đâu còn.
Yêu thú, đặc biệt là yêu thú có linh tính, điều kiện trứng nở cực kỳ khắc nghiệt. Trứng yêu bị cháu ngoại dùng lửa đốt nứt chẳng khác nào đứa trẻ sinh non, tất cả đều chết non rồi.
"Bác ơi, sao bác lại tới đây?" Cô nhóc thông minh ranh mãnh, nở nụ cười làm lành, không hề nhận ra sai lầm của bản thân.
Bình thường Dương Bách Xuyên rất yêu chiều Tiểu Mạn Mạn, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt ngây thơ, ánh mắt vô tội cùng với vẻ gian xảo thoáng lóe lên trong đôi mắt của cô bé, anh có cảm giác tự bê đá đập vào chân mình.
Trước đây anh tẩy tủy cho cháu gái là vì muốn cháu gái khỏe mạnh. Về sau anh tăng lượng nước Sinh Mệnh cũng vì muốn trêu đùa Lưu Tích Kỳ.
Bây giờ tới lượt người bác này nhức đầu.
Dương Bách Xuyên cố ý đanh mặt nói: "Con biết lỗi chưa?"
"Bác thả con trước đã, con khó chịu lắm. Con biết lỗi rồi ạ." Cô nhóc chớp mắt, tỏ vẻ đáng thương.
"Sai ở đâu?" Dương Bách Xuyên hỏi tiếp.
Cô nhóc trả lời: "Thưa bác, con sai tất tần tật."
Dương Bách Xuyên giận hóa hóa cười. Anh biết cô nhóc này không biết mình sai ở đâu, trả lời như vậy chỉ là giả bộ mà thôi.
Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, lần này anh quyết tâm muốn trừng phạt bà cô này. Anh thầm niệm trong đầu, giải trừ trói buộc cho cô bé, sau đó chìa tay bảo: "Đưa nhẫn Càn Khôn cho bác."