*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt Ruth khẽ lóe lên, cô gật đầu nói: “Tôi cũng không biết có phải cùng một thế giới hay không, nhưng trong kinh thánh có ghi chép, ngoài Trái Đất ra thì có có một thế giới gọi là thiên đường, có lẽ là Sơn Hải Giới mà chủ nhân đang nhắc tới.
Trên thực tế, một số thế lực cổ đại ở Châu Âu và phương Tây đều biết bí mật này, nhưng tiếc là không ai biết làm thế nào để đến đó, có tin đồn, nơi đó có cả thiên sứ, chúng ta cũng sẽ đạt được sức mạnh cường đại hơn.
Dương Bách Xuyên cười cười, cái gì mà thiên đường, hơi đó hẳn là Sơn Hải Giới, khu vực bên ngoài của địa hạt, thật ra anh đã đọc được một đoạn ghi chép trong điển tịch điện La Phù, nói rằng ở một nơi nào đó bên ngoài Sơn Hải Giới có người chim, có lẽ đây là thiên đường và thiên sứ mà Ruth nhắc tới.
Theo như ghi chép bên trong điển tịch, lãnh thổ bên ngoài Sơn Hải Giới là nơi mà người phương Đông rất ít đặt chân tới, ở đây có Hải Yêu cường đại, môi trường rất khắc nghiệt, muốn tới được đây cũng rất khó.
Có điều, nghe Ruth nói xong, ở phương Tây hẳn là vẫn tồn tại một số thế lực cổ đại, anh híp mắt hỏi: “Gần đây thế lực phía Tây có gì khác thường không? Các thế lực ở quốc gia phương Tây thế nào?”
Ruth nghĩ ngợi rồi đáp: “Có bốn thế lực tương đối lớn là: Đoàn Thánh kỵ sĩ, Miếu Pharaoh, Giáo phái hồng y và tộc người sói, những thế lực khác thì không đáng ngại, cả bốn thế lực này đều đã tồn tại từ rất lâu đời.
Trong đoàn Thánh kỵ sĩ có một kỵ sĩ hoàng kim, Miếu Pharaoh có một Pharaoh quang minh, giáo hoàng của giáo phái Hồng Y, vua của bộ tộc người sói, tất cả bọn họ đều có thể so ngang với tôi, gần đây bốn thế lực này hình như có dấu hiệu hoạt động, tôi tra được bọn họ đều đi tới núi Thánh, chủ nhân, ý của ngài là?”
“Ma đầu Đại Tôn đã thống nhất thế lực ở nước ngoài, hiện tại chạy đến Châu Âu để thống nhất những thế lực này cũng không có gì lạ, nếu như tất cả bọn họ đã tới núi Thánh, vậy thì khả năng ma đầu Đại Tôn ẩn núp ở trong núi Thánh là rất cao, ngày mai cũng là đi xem thử là biết.” Dương Bách Xuyên híp mắt nói.
Hai người bàn bạc xong, quyết định ngày mai đi núi Thánh.
Năm đó khi giải cứu Liễu Linh Linh anh đã đi qua nơi này để tiêu diệt ma nữ Hồng Phất, đáng tiếc lại để ả ta chạy trốn.
Bây giờ ma đầu Đại Tôn lại chạy tới núi Thánh, vậy thì nơi đó thật sự không phải đất lành.
Nghe Dương Bách Xuyên nói xong, Ruth đáp: “Chủ nhân, ngài nói như vậy, quả đúng là ma đầu Đại Tôn rất có khả năng ẩn núp bên trong núi Thánh, tôi chưa bao giờ tới đó, cũng không một ai dám đi, hơn nữa những năm gần đây, thường xuyên có du khách mất tích ở khu rừng lân cận núi Thánh, nghe nói là có dã thú, về sau rất ít người đi qua đó, bây giờ xem ra núi Thánh quả thật là có vấn đề.”
“Ngày mai chuẩn bị một chút, cô theo tôi đi tới núi Thánh xem thử là biết.”
...
Hai người nói chuyện xong, Ruth sắp xếp để Dương Bách Xuyên và chị em nhà họ Lục đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, bọn họ cùng nhau đi núi Thánh.
Nói là núi nhưng thật ra, diện tích của núi Thánh rất lớn, đây là một dãy núi nối liền, tuyết phủ trắng quanh năm, nơi đây còn có rừng rậm sơ khai và những con sông cổ xưa khó tìm.
Bọn họ lựa chọn con đường mà năm đó đi vào cấm địa của gia tộc Ruth, sau khi đến nơi giao thông không thuận tiện, mọi người đều xuống xe đi bộ.
Sau khu vực cấm địa của gia tộc Ruth, không có gì được tìm thấy, khu vực cấm cũng đã sụp đổ trong cuộc đại chiến.
Đối mặt với ngọn núi mênh mông, đám người Dương Bách Xuyên có chút bối rối, Lục Tuyết Hi thả linh thức cường đại đi xem thử, trong vòng một trăm năm không có bất kỳ phát hiện nào.
Nhưng cô lại tìm thấy hơi thở của yêu thú.
Dương Bách Xuyên quyết định đi xem thử, phải biết nơi này có linh khí mỏng manh trên Trái Đất, yêu thú làm sao lại xuất hiện ở đây được?
Yêu thú có linh trí phải sống mấy chục mấy trăm năm, loại thú vật bình thường sao có thể sống lâu như vậy được? Hấp thụ tinh hoa của đất trời tiến hóa thành yêu thú mới có thể mở linh trí?
Chuyện này rất lạ.
Lục Tuyết Hi phát hiện ra hơi thở của yêu thú cách núi Thánh trăm dặm về phía Nam.
Khi bọn họ chạy tới cũng không tìm thấy dấu vết của yêu thú, có điều hơi thở vẫn tồn tại như cũ, cả đoàn người tiếp tục lần theo dấu vết đi xuống dưới.
Sau khi trời tối, bọn họ bước vào cánh rừng nguyên sinh.
Theo như lời Lục Tuyết Hi nói, hơi thở của yêu thú đã xâm nhập vào sâu trong khu rừng nguyên sinh.
Nhìn sắc trời, Dương Bách Xuyên quyết định cắm trại ở đây một đêm, đợi trời sáng rồi mới vào rừng.
Bọn họ ngồi quanh đống lửa, lúc nửa đêm, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng gầm gừ.
Vượng Tử nằm ghé bên Dương Bách Xuyên bỗng nhiên đứng dậy, bộ lông toàn thân của nó dựng ngược lên, giây sau đã chạy vọt vào trong rừng sâu.
Dương Bách Xuyên giật mình, nhưng cũng không hề lo lắng cho Vượng Tử, anh biết sau khi ngủ say mười ba năm để tiến hóa, trong cơ thể của Vượng Tử đã kế thừa huyết mạch cường đại của Phong Vân Thần Khuyển, thực lực có thể so ngang với yêu thú tứ chuyển, trên Trái Đất này rất khó để tìm được đối thủ của Vượng Tử.
“Đi, chúng ta đi xem thử, Vượng Tử có huyết mạch của Phong Vân Thần Khuyển, chắc là sẽ có manh mối.” Dặn dò mọi người xong, Dương Bách Xuyên dẫn đầu đuổi theo Vượng Tử.
Mặc dù hiện tại Dương Bách Xuyên không có tu vi, nhưng anh vẫn còn Kim Cương Nhục Thể, xuyên qua rừng rậm tốc độ cũng không hề chậm chút nào.
Chạy như điên hơn mười phút, sau khi tiến vào sâu hơn mười dặm, Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng gầm rú kéo dài.
Đây là tiếng của Vượng Tử và tiếng thét rung trời của yêu thú.
Mấy người lao ra khỏi rừng rậm đi tới một khe núi, Dương Bách Xuyên nhìn thấy Vượng Tử đang gầm lên trước một gò đất cao chừng mấy chục mét.
Trên đỉnh núi có một con gấu bắc cực trắng như tuyết đang đứng thẳng ngửa mặt lên trời thét dài, dưới màn đêm, ánh trăng tinh túy chiếu rọi lên chú gấu trắng cao hơn ba thước.