Nói cho cùng, Dương Bách Xuyên có thể đấu được với ma đầu Đại Tôn là bởi vì lợi dụng sơ hở lão ta đoạt xác, nếu như phải đối mặt với đại ma đầu thời đỉnh cao, Dương Bách Xuyên sẽ không có cơ hội chạy thoát.
“Bịch ~”
Lúc này, chị em nhà họ Lục đi tới, bọn họ cũng bắt gấu yêu Hồng Phất vừa bỏ chạy ném lên mặt đất, phát ra một tiếng nặng nề.
“Chủ nhân, xử lý con gấu yêu này thế nào?” Lục Vũ Thư nhỏ tiếng hỏi, lần này chị em họ gần như không giúp được gì, trơ mắt nhìn Liễu Linh Linh bị giết, trong lòng Lục Vũ Thư rất bứt rứt.
Thật ra, chuyện hôm nay không thể trách bất kỳ ai, mọi thứ đều diễn ra quá nhanh, không ai có thể ngờ gấu yêu trắng Hồng Phất lại đột nhiên ra tay với Liễu Linh Linh, càng không ngờ tu vi của ma đầu Đại Tôn lại tăng vọt trong nháy mắt.
Lục Tuyết Hi không nói gì, chỉ lo lắng nhìn về phía Dương Bách Xuyên, cô phát hiện từ khoảnh khắc mà Liễu Linh Linh bị g iết chết, ánh mắt của Dương Bách Xuyên đã không còn vẻ dịu dàng như trước, mà thay vào đó là đôi mắt lạnh như băng, vô cảm.
“A~” Một tiếng hét đau đớn cũng là lúc mà Ngô Mặc Thu hiện thân, cô ném Cung Hoan chưa chết hẳn qua, chờ Dương Bách Xuyên xử lý.
Tất cả mọi người đều vì cái chết của Liễu Linh Linh mà nặng nề.
Lúc này Dương Bách Xuyên lạnh lùng nhìn về phía gấu yêu Hồng Phất, ánh mắt anh lóe lên một tia đau khổ rồi biến mất, anh đánh một chưởng tới chỗ gấu yêu Hồng Phất và Cung Hoan.
Cả hai đều đáng chết một vạn lần.
“A~” Dương Bách Xuyên hét dài một tiếng, tiếng thét tràn ngập đau khổ, giống như muốn phát tiết, anh nâng bàn tay tập hợp chân khí.
“Ầm ~”
Sau khi đánh ra, gấu yêu Hồng Phất và Cung Hoan cũng không còn phát ra tiếng kêu thảm thiết nữa, bọn họ bị một chưởng này của Dương Bách Xuyên đánh thành hai đống thịt vụn.
Cả thể xác và thần hồn đều bị hủy diệt.
“Phụt ~” Sau khi tiêu diệt gấu yêu Hồng Phất và Cung Hoan, Dương Bách Xuyên phun ra một ngụm máu, đây là những uất ức của anh, nôn ra có lẽ sẽ dễ chịu hơn.
“Tiên sinh…”
“Chủ nhân ~”
Ngô Mặc Thu, Lục Vũ Thư và quỷ hút máu Ruth đều rất lo lắng, bọn họ định chạy tới đỡ Dương Bách Xuyên nhưng lại bị anh giơ tay ngăn cản, Dương Bách Xuyên đứng dậy đi về màn sương máu nơi Liễu Linh Linh rơi xuống.
Trên mặt đất có một lớp thịt nát trộn lẫn với bùn đất, đây là thứ duy nhất mà Liễu Linh Linh để lại.
Dương Bách Xuyên phất tay lấy trong bình Càn Khôn một bộ áo cưới màu tím chuẩn bị cho Liễu Linh Linh, sau đó nhẹ nhàng trải phẳng trên mặt đất, hai tay run run, anh bốc một ít đất rồi ôm lấy nó trên chiếc váy cưới màu tím.
Sương máu rơi xuống một mảng đất lớn, Dương Bách Xuyên đưa tay bới bùn đất trộn với máu, anh vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Vì sao lại không cho anh cơ hội…vì sao em lại không trở về…đều tại anh, tại anh suy nghĩ quá nhiều nhưng lại chẳng đi tìm em, nếu như anh đón em về, em sẽ không có ngày hôm nay…
Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Khi đó em đang ở quán bar...Thật ra lúc ấy anh chỉ giả vờ dũng cảm để cứu em…Em có nhớ những gì chúng ta đã nói trên sân trường không? Em nói, sau này em sẽ yêu một người giống như lời thoại của Tử Hà tiên tử trong Đại Thoại Tây Du, ‘Người mà em thích nhất định là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, sẽ có một ngày anh ấy đạp trên đám mây đầy hạnh phúc tới để cưới em’…
Lúc ấy, anh đã tự nói với bản thân mình, anh chính là anh hùng trong lòng em, chỉ là năm đó lại không dám nói ra!”
Dương Bách Xuyên vừa lẩm bẩm vừa khóc, anh biết năm đó, trong lòng Liễu Linh Linh chỉ có một mình anh mà thôi, mà những năm nay anh vẫn luôn nỗ lực, nhưng cũng bỏ lỡ hết lần này tới lần khác.
Đám người Lục Vũ Thư thấy Dương Bách Xuyên đẫm nước mắt, ngồi xổm nhặt từng chút từng chút bùn đất lẫn máu tươi của Liễu Linh Linh, trên tay anh cũng không biết là máu do cọ xát hay là máu trong bùn đất của Liễu Linh Linh, nhìn đôi tay đẫm máu của Dương Bách Xuyên, lại thêm những lời độc thoại trong miệng của anh, bọn họ lần lượt rơi nước mắt.
Vương Tông Nhân siết chặt tay, trong lòng cực kỳ tự trách, anh hận tu vi của bản thân không thể bảo vệ được Liễu sư mẫu, khiến cho sư phụ anh đau lòng như vậy.
Vượng Tử cũng kêu lên, giống như cảm nhận được nỗi đau của Dương Bách Xuyên, nó phát ra tiếng tru thảm thiết.
Ngô Mặc Thu không đành lòng, cô và hai chị em Lục Vũ Thư muốn đi tới giúp Dương Bách Xuyên nhặt bùn đất lẫn sương máu của Liễu Linh Linh nhưng lại bị anh ngăn cản.
Chị Mai nhìn mái tóc trắng của Dương Bách Xuyên, vành mắt đỏ lên, cũng không biết cô đang suy nghĩ điều gì? Trên mặt đầy vẻ tự trách, cô cho rằng mình không giúp đỡ được gì.