Dương Bách Xuyên không hề có chút lòng thương hại nào, trực tiếp xoá sổ đám người đó. Không phải do anh tàn nhẫn mà là trên con đường trưởng thành cho tới tận bây giờ, anh đã phải nếm trải rất nhiều khó khăn, hiểu rằng nếu mềm lòng nhân từ, đến cuối cùng người bị thương vẫn sẽ là mình, đặc biệt là sau khi Liễu Linh Linh ngã xuống, đạo tâm của anh càng trở nên vững vàng như đá, sẽ không bao giờ mềm lòng nương tay.
Suy cho cùng, con đường tu chân cũng giống như lời sư phụ đã nói, là một con đường cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh là vua.
Anh không chớp mắt gi ết chết những người này, thứ nhất là vì cảm thấy cực kỳ thất vọng và tức giận với đám sói mắt trắng đó, thứ hai là muốn răn đe và cảnh cáo đối với nhiều thế lực do Côn Luân dẫn đầu.
Mặc dù Côn Luân Thiếu Lâm chỉ đứng ở bên cạnh những người này thôi, nhưng Dương Bách Xuyên lại thừa biết là trong lòng bọn họ cũng từng dao động rồi.
Advertisement
Cũng may mấy người đứng đầu Côn Luân vẫn biết ơn, chỉ đứng ở bên cạnh, lòng Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy được an ủi phần nào.
Nhưng mà vẫn cần phải có cảnh cáo, đợi đến khi anh rời đi, anh sẽ dẫn theo tất cả những người này. Nếu đã đến Sơn Hải Giới rồi, anh cũng không thể mặc kệ những người này được, nên anh cần bọn họ biết nghe lời, như vậy thì sẽ giảm bớt một chút rắc rối.
Mặt khác, nếu sau này rời khỏi trái đất, người của mấy tông môn này không thể tiến vào Sơn Hải Giới hết được, sẽ có một số lượng lớn đệ tử phải ở lại trong môn, nếu hôm nay không cảnh cáo răn đe những người này, mai này chưa biết chừng bọn họ sẽ lại ra tay với đệ tử Vân Môn cũng nên.
Advertisement
Hôm nay giết gà dọa khỉ như vậy, chính là một sự bảo đảm cho Vân Môn sau khi anh rời đi.
...
Quả thật, cảnh tượng Dương Bách Xuyên dùng một chiêu gi ết chết ba mươi con người thuộc các thế lực lớn nhỏ gồm Miêu Trại, Thiên Cương Sơn, Mật Tông Tự,… rơi vào trong mắt Thanh Hư Tử phái Côn Luân và những người khác, bất kể là thị giác hay là tinh thần thì đều chấn động giống như viên đá rơi xuống hồ nước sâu, không chỉ khơi lên gợn sóng lăn tăn mà còn là nỗi sợ hãi ăn sâu vào trong linh hồn.
Một đám im như ve sầu mùa đông, trên trán toát ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Bọn họ đều là những lão già đã tu luyện hàng chục đến hàng trăm năm, sao có thể không hiểu Dương Bách Xuyên làm như vậy là để cho bọn họ xem chứ?
Trong lòng đều thầm cảm thấy may mắn vì trước đó đã lựa chọn đúng.
Giữa sân ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết từ sáu người đã bị Dương Bách Xuyên bắt tới ra, hiện tại đám người Thanh Hư Tử đều không dám thở mạnh dù chỉ một chút.
Dương Bách Xuyên quét mắt liếc qua đám người Thanh Hư Tử, tất cả bọn họ đều cúi đầu, không có một ai dám đối mắt với anh.
Giờ phút này, mục đích đã đạt được, Dương Bách Xuyên không thèm nhiều lời với đám người Thanh Hư Tử, anh quay đầu nhìn về phía sáu kẻ đang kêu gào thảm thiết trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng nói: "Từng người một khai báo gia tộc ra đây, đừng cho tôi có cơ hội giết mấy người, những gì mà tôi muốn biết thì đều khai hết ra mau."
Sáu gã tu sĩ Nguyên Anh bị chấn động đến sợ vỡ mật trước nguyên thần xuất khiếu của Dương Bách Xuyên, nghe thấy Dương Bách Xuyên nói vậy, một đám vội vàng xin tha: "Tiền bối tha mạng, chúng tôi không cố ý mạo phạm ngài đâu."
Người đầu tiên lên tiếng chính là một người đàn ông trung niên có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.
Dương Bách Xuyên nheo mắt trực tiếp vung một chưởng đập cho tên đó thành một bãi thịt nát, Nguyên Anh cũng tiêu tán.
"Hừ, không cố ý mạo phạm?" Dương Bách Xuyên hừ lạnh nhìn về phía năm người khác, nói: "Hy vọng mấy người đừng có lừa gạt tôi."
Giờ thì ai dám lừa gạt nữa?
Đối mặt với Dương Bách Xuyên – một lời không hợp là sẽ ra tay giết người, sắc mặt của năm người còn lại đều cực kỳ khó coi, biết được thủ đoạn của Dương Bách Xuyên, quả thực chính là ma đầu.
Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên có tu vi Nguyên Anh trung kỳ đột nhiên nói: "Dương thành chủ tha mạng, tôi không giống bọn họ, bởi vì gần đây nghe có người bảo thông đạo giữa trái đất và Sơn Hải Giới đã mở ra, nói bên này có bí bảo, cho nên tôi mới đến xem. Hôm nay đến đây cũng là vì nghe võ cổ giả giới này nói có Vân Môn Động Thiên gì gì đó, nên mới... đến đây với ý định thu thập bảo vật, không hề có ý định mạo phạm ngài, xin Dương thành chủ hãy tha mạng. Nếu vãn bối mà biết nơi đây chính là địa bàn của Dương thành chủ, có nói gì thì tôi cũng không dám mò đến đâu."
Người này nói xong lại khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy hứng thú, lâu rồi anh không được nghe thấy cách gọi Dương thành chủ này. Cách gọi này là do năm đó có người ở thành Tán Tu của Lê Nặc đã gọi anh như vậy, anh cũng được Lê Nặc bổ nhiệm làm phó thành chủ của thành Tán Tu.
"Hình như anh quen tôi à?" Dương Bách Xuyên nhìn người đàn ông trung niên, hỏi.
Người đàn ông trung niên nghe thấy giọng điệu của Dương Bách Xuyên đã dịu đi rất nhiều, lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: "Dương thành chủ, năm đó tôi từng gặp được thành chủ ở trong thành Tán Tu, tôi chính là tán tu đến từ thành Tán Tu ạ."
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì cực kỳ kinh ngạc, người của thành Tán Tu, vậy cũng coi như là người quen cũ, vừa khéo có thể hỏi thăm tình hình của tiểu hòa thượng và huynh đệ nhà Gia Cát. Anh lập tức phất tay ý bảo người đàn ông trung niên đứng dậy.
“Đứng lên đi, anh đứng qua một bên trước đã.” Dương Bách Xuyên phất tay nói với người đàn ông trung niên.
“Đa tạ Dương thành chủ, đa tạ Dương thành chủ.” Người đàn ông trung niên liên tục nói lời cảm tạ nhưng xem như thở phào một hơi, tránh thoát một kiếp. Quả đúng là nhọc nhằn chịu khổ, nhẹ nhõm hẳn.
Giờ phút này, đối với một đám võ cổ giả lại là chấn động đến tận sâu trong tâm hồn. Ai ai trong số họ cũng nghe thấy rõ, đường đường là sứ giả phía trên đến từ Sơn Hải Giới lại tự xưng vãn bối trước mặt Dương Bách Xuyên. Hơn nữa theo cách người đàn ông trung niên nói thì ở Sơn Hải Giới, Dương Bách Xuyên còn là thành chủ gì đó nữa?
Điều này… Rốt cuộc Dương Bách Xuyên có năng lực mạnh mẽ đến đâu cơ chứ?
Có uy thế đến mức nào mà đến cả Sơn Hải Giới anh cũng có ảnh hưởng?
Trong lòng tất cả võ cổ giả đều là sóng cuộn biển gầm. Càng như thế lại càng may mắn, trước đó may mà không chọn sai phe, nếu không bây giờ họ đã biến thành một bãi máu thịt rồi.