Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2114



Nhưng không ngờ, Trùng Tử vèo một cái đã bay đi với tốc độ chóng mặt, nên Dương Bách Xuyên không thể bắt được quỹ đạo bay, chỉ nghe thấy Trùng Tử hét lên bằng giọng nói đầy non nớt: “Tránh ra, nữ nhân ngu xuẩn, bản vương là đế vương cao quý của dị trùng, thân thể của ta sao có thể bị tục khí của ngươi vấy bẩn được.”  

Nghe Trùng Tử nói xong những lời này, Dương Bách Xuyên thiếu chút nữa đã ngã quỵ, nó rất biết kéo thêm kẻ thù cho người chủ nhân này.  

Dương Bách Xuyên xấu hổ, vội vàng nói: “Trùng Tử, không được vô lễ.”  

Mà Trịnh Bân Bân bị Trùng Tử mắng cũng ngây ra một lúc, nàng không ngờ vật nhỏ như vậy lại có thể nói tiếng người, đúng là đáng yêu. Nàng không tức giận, ngược lại còn cười nói: “Nếu như nói được tiếng người, thì mau tới đây chơi với tỷ tỷ đi.”  

Dứt lời, Trịnh Bân Bân đã đọ sức với Trùng Tử, nàng thi triển thân pháp của mình để bắt Trùng Tử.  

Nhưng…sau mười phút, Trịnh Bân Bân đã thất bại.  

Ngay cả cái cánh của nó nàng cũng không chạm được.  

Trong mắt của Dương Bách Xuyên và bốn người Bạch Tiểu Sinh, bọn họ nhìn thấy Trùng Tử gần như là dịch chuyển tức thời.  

Advertisement

Trong lòng Dương Bách Xuyên cực kỳ vui vẻ, nhưng bốn người kia thì khiếp sợ, không ngờ chỉ một con trùng của Dương Bách Xuyên mà cũng lợi hại như vậy.  

Trịnh Bân Bân nghe đến nghẹt thở với cái miệng nhỏ nhắn của nó nhếch lên, nàng không đuổi theo Trùng Tử nữa, nhưng vẫn vui vẻ đấu võ mồm với Trùng Tử, không bao giờ biết chán.  

Đương nhiên, mấy người bọn họ tiếp tục đi sâu vào sơn cốc, bọn họ vẫn chưa đạt được mục đích.  

Điều đáng nhắc tới là, trong lúc đi, bọn họ đụng phải một đám sao biển, nhưng Trùng Tử vừa hô lên thì chúng đã chạy tán loạn.  

Đến lúc này, mọi người đều phải nhìn Trùng Tử của Dương Bách Xuyên với cặp mắt khác xưa.  

Hoàng hôn lại phủ xuống, Thiết Hùng đột nhiên cất lời: “Mau nhìn hồ nước ~”  

Mọi người ngẩng đầu nhìn, quả nhiên cách đó vài trăm trước có xuất hiện một hồ nước, nói đúng hơn thì đây là một con suối, ở chỗ sâu trong sơn cốc phát ra ánh sáng màu xanh lục.  

“Chúng ta tới nơi rồi, mọi người lên tinh thần, hang ổ của con cáo kia cách hồ ba mươi mét, trời sinh nó đã có thiên phú tạo ra ảo ảnh mơ hồ, mọi người nhất định phải cẩn thận, một khi sơ xuất bị mê hoặc thì sẽ rất phiền phức.” Trịnh Bân Bân híp mắt nhìn về phía hồ nước nói.  

Mấy phút sau, năm người bọn họ đến trước hồ nước, quả thật là giống hệt với những gì Bạch Tiểu Sinh đã nói, khi cách hồ nước một trăm mét sẽ có linh khí, từ điểm này mà nói, nơi này thật sự khác biệt.  

Nhìn thoáng qua, có lẽ con Cáo kia ở chỗ sâu nhất của sơn cốc, hai bên bờ cát rộng không đến trăm mét, nhưng là cao gần trăm trượng, có núi cát cao như vậy, lại không bị gió cát sa mạc tấn công, quả nhiên là chỗ tốt.  

Ngay khi mấy người đi tới cái hồ nhỏ đường kính không tới 30 mét, mặt hồ yên tĩnh bên trong đột nhiên xảy ra tiếng va chạm, trong nháy mắt một bóng trắng lao ra khỏi mặt nước, thoắt một cái đã bỏ chạy.  

“Sa Hồ ~” Bạch Tiểu Sinh hô lên.

Cả năm người đều không nghĩ tới, con cáo cát màu trắng bạc sẽ đột nhiên nhảy ra khỏi hồ nước, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của bọn họ.  

Bạch Tiểu Sinh lên tiếng như thể đang đối mặt với kẻ địch: “Mọi người cẩn thận, ngay từ thời điểm bắt đầu nhìn thấy Sa Hồ thì chúng ta đã đối đầu với nó.”  

Dương Bách Xuyên không thể hiểu nổi, chỉ là nhìn thấy một con hồ ly mà thôi, có cần phải căng thẳng như vậy không?  

“Bạch huynh, nhìn qua chỉ là một con hồ ly nhỏ mà thôi, huynh cũng đừng quá thận trọng như vậy!” Dương Bách Xuyên nhịn không được mở miệng nói.  

Bạch Tiểu Sinh do dự, lắc đầu nói: “Dương huynh không biết về loại hồ ly này rồi, chúng không giống với những yêu hồ khác, thiên phú thần thông ảo ảnh của nó rất đáng sợ, có thể khiến cho người khác rơi vào mê muội trong lúc lơ đãng.  

Hơn nữa, mặc dù Sa Hồ là thú dữ nhưng lại có trí khôn, có thể tương trợ để tạo ra ảo ảnh, nơi này chính là địa bàn của nó, có thể nói là kể từ khi Sa Hồ xuất hiện…E là đã bắt đầu sử dụng mê thuật rồi, mọi người không nên xem thường bất kỳ một con Sa Hồ nào, cho dù là thành niên thì cũng không được xem nhẹ.  

Trong bốn người thì Bạch Tiểu Sinh là người uyên bác nhất, tuy hắn ta không nói nhiều nhưng lại rất trầm ổn, nếu như Bạch Tiểu Sinh đã căn dặn trịnh trọng như thế, vậy thì Sa Hồ kia nhất định không đơn giản, Dương Bách Xuyên cũng không dám khinh thường nữa, hắn gật đầu tỏ ý đã biết.  

Trịnh Bân Bân lấy bản đồ ra, tỉ mỉ quan sát rồi nói: “Địa điểm không sai, hang ổ của Sa Hồ ở gần hồ nước, chúng ta tìm thử xem.”  

Theo như Trịnh Bân Bân nói, nước mắt của Hồ tiên mà bọn họ cần ở bên trong hang ổ của Sa Hồ, hơn nữa còn có hoa Vô Điệp, chỉ cần tìm thấy sào huyệt của Sa Hồ thì có thể lấy được nước mắt Hồ tiên và hoa Vô Diệp.  

Có điều, quan trọng là bọn họ cũng không biết hang ổ của Sa Hồ trông như thế nào, bọn họ chỉ tìm tới đây dựa theo một tấm bản đồ.  

Theo thông tin được cung cấp thì nơi này có hai Sa Hồ đã trưởng thành, đồng nghĩa với việc còn một ổ tiểu hồ ly, bọn họ không hề lo ngại về tiểu hồ ly, điều đáng lo ngại là hai Sa Hồ trưởng thành, bốn người bọn họ hoàn toàn không biết phải đối phó như thế nào, đây cũng là nguyên nhân vì sao Trịnh Bân Bân nhìn thấy thực lực của Dương Bách Xuyên thì ra sức lôi kéo hắn.  

Thêm một cao thủ có cùng cấp bậc, ít nhiều gì cũng thêm an toàn, hy vọng đoạt được nước mắt Hồ Tiên cũng tăng lên.  

Mấu chốt hiện tại là phải tìm thấy hang ổ của Sa Hồ thì mới được.  

May mà đây cũng là chỗ sâu bên trong sơn cốc, nơi này không lớn, có lẽ không khó để tìm kiếm.  

Cộng thêm tiểu hồ ly vừa chạy ra khỏi mặt nước, xem như là có phương hướng, năm người bọn họ tìm về phía tiểu hồ ly bỏ chạy.  

Khu vực xung quanh hồ nhỏ không lớn, độ sâu chỉ hơn 300 mét, không đến nửa giờ, năm người trở lại hồ nước, bọn họ không hề nhìn thấy một con Sa Hồ nào. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.