Thiện Linh và Trùng Tử bay về phía Hoa Liễu Tường, còn Dương Bách Xuyên thì giận dữ lao tới chỗ Trịnh Bân Bân.
Hai con yêu hồ đang đối phó với Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường nhìn thấy Dương Bách Xuyên thì hoảng loạn, hẳn là bọn chúng không ngờ tới có người phá được thuật ảo ảnh.
Dù sao thì trong mắt của Dương Bách Xuyên, chúng chính là yêu hồ, nhưng trong ảo cảnh của Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường thì lại là người.
Sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên chớp mắt đã đến bên cạnh, yêu hồ đang chuẩn bị xuống tay với Trịnh Bân Bân, lúc này nó giơ móng vuốt chụp tới đầu nàng.
Ánh mắt Dương Bách Xuyên lạnh đi: “Muốn chết”
Dưới chân, thân pháp Chỉ Xích Thiên Nhai Công tầng thứ ba chuyển động tới cực điểm, trong nháy mắt đã chắn ở trước mặt Trịnh Bân Bân, hắn vung kiếm chém về phía yêu hồ.
“Rống”
Con yêu hồ rú lên tiếng kêu không phải là tiếng người, kiếm của Dương Bách Xuyên đã chém đứt đi một cánh tay của nó, hoặc nói đúng hơn là móng vuốt.
Advertisement
Yêu hồ muốn bỏ chạy trong tiếng kêu thảm thiết.
“Hừ”
Dương Bách Xuyên có thể để cho chúng chạy sao?
Tay phải giơ lên, thần thông Thủ Cốt đánh thẳng về phía yêu hồ đang chạy trốn.
“Ầm ầm”
Sau một tiếng nổ vang, yêu hồ cũng không gầm lên tiếng kêu thảm nữa, nó bị một chưởng của Dương Bách Xuyên đánh chết, sau đó lấy đi yêu đan màu vàng.
Bên tai truyền tới tiếng kêu thảm, Thiện Linh và Trùng Tử bên này cũng đã giải quyết xong yêu hồ mê hoặc Hoa Liễu Tường.
Sau khi tia sáng bạc lóe lên, chỉ thấy Trùng Tử bay vào trong cơ thể yêu hồ, chớp mắt, Trùng Tử đã ôm một viên yêu đan màu vàng xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên.
Yêu đan của ba yêu hồ làm hại hắn có màu xanh, giống như là xanh biếc, mà yêu đan của yêu hồ đối mặt với Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường lại có màu vàng.
Lúc này, Dương Bách Xuyên nghĩ tới, yêu đan của yêu thú cũng có thuộc tính, giống với công pháp tu luyện của tu chân giả, tư chất tu luyện công pháp là linh căn thuộc tính nào thì sức mạnh sẽ là thuộc tính đó, đa số là thuộc tính ngũ hành.
Lúc này, Trùng Tử ôm viên yêu đan đến Dương Bách Xuyên cầu khen ngợi: “Chủ nhân, ta lấy yêu đan cho chủ nhân rồi này.” Trong lúc nói chuyện, Trùng Tử còn cố tình nhìn về phía Thiện Linh.
Điều này khiến cho Dương Bách Xuyên cười khổ, gương mặt của Trùng Tử không khác gì một mặt người thu nhỏ, rất có biểu cảm.
Không chỉ như vậy, Trùng Tử vừa mới tiến hóa, tuy là trí óc chỉ giống như một đứa trẻ, chỉ số thông minh không cao.
Còn nhìn Thiện Linh thì giống như ba bốn tuổi nhưng lại khiến cho Dương Bách Xuyên không thể đoán được, Trùng Tử rõ ràng là bởi vì sự xuất hiện của Thiện Linh nên mới ghen tị, Dương Bách Xuyên lắc đầu cười khổ, hắn biết Thiện Linh sẽ không để ý.
Quả nhiên, vẻ mặt Thiện Linh vẫn không cảm xúc.
Dương Bách Xuyên nhận lấy yêu đan đang được Trùng Tử ôm trước ngực, hắn khen ngợi Trùng Tử một câu, rồi nhìn về phía Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường, ánh mắt bọn vẫn đần độn như cũ, hiển nhiên là vẫn chưa thoát khỏi mộng cảnh, Dương Bách Xuyên nói với Thiện Linh: “Thiện Linh, giải trừ mộng cảnh cho bọn họ.”
“Vâng thưa chủ nhân.” Dứt lời, ngón tay búng ra hai tia sáng về phía Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường.
Giây sau, ánh mắt Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường dần dần thanh tỉnh, lấy lại tinh thần, hoàn toàn thoát khỏi ảo ảnh.
“Đây là...?” Vừa khôi phục, Trịnh Bân Bân đã nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của Thiện Linh đang đứng cạnh Dương Bách Xuyên, sau đó lại nhìn thi thể yêu hồ trên mặt đất, nàng lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Trịnh Bân Bân không ngừng chửi mắng lũ yêu hồ.
Mà Hoa Liễu Tường sau khi hoàn hồn thì cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghĩ lại còn thấy sợ. Hắn quay sang cảm ơn Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên kể ngắn gọn lại những gì vừa mới xảy ra, cả ba người đều thở dài, bây giờ nghĩ còn phát run, nếu không phải có Thiện Linh thì ba bọn họ phải bỏ mạng ở đây rồi.
Lúc này, bọn họ mới hiểu được những lời dặn dò của Bạch Tiểu Sinh, thuật ảo ảnh của Sa Hồ không phải chuyện đùa, quả đúng là như vậy, bọn họ vừa bước vào hang động đã như vậy rồi.
Nghĩ lại, lúc vừa bước vào hang động, e là lớp sương mù màu xanh lục có vấn đề, hỏi Thiện Linh thì đúng như vậy thật.
Dương Bách Xuyên cũng không biết, vì sao Thiện Linh lại không sợ thuật ảo ảnh, nhưng hắn cũng đoán được một chút, Thiện Linh vốn sinh ra từ nỗi oán hận, một tà diệt trăm cảnh. Cuối cùng là bởi vì tà khí đặc biệt, hắn cũng không hỏi nhiều, dù sao thì hiện tại Thiện Linh vẫn là nô bộc của hắn.
Nhìn về phía cánh cửa biến mất phía sau, Dương Bách Xuyên nói: “Đây chắc hẳn là hang ổ của Sa Hồ, bây giờ chúng ta làm thế nào? Con đường ở phía sau cũng biến mất, muốn ra ngoài thì phải tìm đường mới.”
Trịnh Bân Bân quan sát hang động dày đặc xung quanh: “Nếu đã vào được tới đây rồi thì sẽ không có chuyện tay không trở về, nhìn qua thì thực lực của yêu hồ ở đây cũng không mạnh, cái lợi hại chính là thuật ảo ảnh, có Thiện Linh của ngươi ở đây, chúng ta không sợ, đi thôi, vào hang ổ của Sa Hồ, đây rõ ràng không phải là địa bàn chính, nhưng chắc cũng không xa nữa đâu.