Lý do điện Mạo Hiểm thất bại, thật ra có rất nhiều nguyên nhân, thứ nhất là địa hình hang ổ thổ phỉ vô cùng phức tạp, còn có các loại bụi gai sa mạc và các thảm thực vật khác làm tấm chắn, còn có bão cát vô cùng nguy hiểm, sa cốc như mê cung… cản trở.
Hơn nữa cũng do sau khi Mạo Hiểm vương của điện Mạo Hiểm biến mất, bên trong xảy ra tranh chấp nội bộ, tranh đoạt quyền lợi. Mỗi năm tổ chức phái người đi diệt phỉ, mọi người đều không muốn xuất lực, một đám đều sợ tổn thất thế lực của bản thân, nói trắng ra là làm cho có lệ.
Dưới tình huống như vậy làm sao có thể thành công diệt phỉ, điều này cũng làm cho hang ổ thổ phỉ càng ngày càng xuất hiện càn rỡ, ban đầu chỉ hoạt động đánh cướp ở vùng Đông Nam, đến bây giờ đã tràn ra bốn phía, chỉ cần ở trong địa giới châu Tây Sơn, gặp được khách phiêu lưu, thổ phỉ chắc chắn sẽ đánh cướp.
Đến cuối cùng tất cả khách phiêu lưu không dám đi ra ngoài một mình, hiện tạo khách phiêu lưu muốn đi ra ngoài mạo hiểm đều kết bè kết đội.
Dù sao khách phiêu lưu hận thổ phỉ thấu xương, nhưng cũng sợ khắc vào xương cốt, dưới tình huống bình thường không dám trêu chọc thổ phỉ, bởi vì trêu chọc một tên thổ phỉ sẽ làm cho một hang ổ thổ phỉ xuất hiện trả thù, hơn nữa trong vương thành Mạo Hiểm có rất nhiều tai mắt của thổ phỉ.
Có đôi khi khách phiêu lưu kết bè kết đội đi ra ngoài cũng sẽ gặp phải một đội thổ phỉ xuất hiện, dưới tình huống thực lực hai bên ngang nhau, thổ phỉ sẽ làm khách phiêu lưu trả tiền qua đường, còn khách phiêu lưu sẽ giao ra một số tiền nhất định để cầu bình an, như vậy hai bên sẽ giải quyết trong hòa bình.
Advertisement
Thổ phỉ không dễ trêu chọc đã trở thành một quy củ của vương thành Mạo Hiểm, trong lịch sử của vương thành Mạo Hiểm đã có mấy trăm năm không có khách phiêu lưu đi làm nhiệm vụ diệt thổ phỉ. Sau khi Dương Bách Xuyên tiếp nhận nhiệm vụ này, ngay lập tức đại sảnh Mạo Hiểm nổ tung nồi.
Cái tên Vô Diện mà Dương Bách Xuyên dùng vô cùng nổ danh, rất nhiều người đều có suy nghĩ, nếu Vô Diện này thật sự dám đi làm nhiệm vụ diệt thổ phỉ, chắc chắn mười chết không sống.
Phần lớn xem náo nhiệt chế giễu, trong lúc nhất thời Dương Bách Xuyên trở thành một danh nhân ở đại sảnh Mạo Hiểm.
Vì không trở thành tiêu điểm, bị Viên Nhật Tân phát hiện, Dương Bách Xuyên mang theo bản đồ nhiệm vụ vội vàng đi ra khỏi vương thành Mạo Hiểm.
Sau khi đi ra ngoài thành, Ngô Mặc Thu nói: “Tiên sinh, xem ra đan Chân Khí giá một vạn linh thạch phải lỗ vốn, lão chủ sự kia quá đáng ghét, nếu không phải ngài ngăn cản ta sẽ đi dạy bảo cho ông ta một bài học.”
Dương Bách Xuyên cười khổ, nói: “Thôi, dù sao cũng nhận nhiệm vụ rồi, hơn nữa ta cũng yêu cầu vũ hóa thạch chữa trị trận pháp, ngoại trừ hang ổ thổ phỉ, những nơi khác thật sự không có vũ hóa thạch.”
Ngô Mặc Thu nói: “Tiên sinh, ngài tính toán lại xem, đám người kia đều nói thực lực và thế lực của thổ phỉ trong hang ổ thổ phỉ rất cường đại, có thể sánh ngang với điện Mạo Hiểm. Không được, ngài không thể đi mạo hiểm.”
Dương Bách Xuyên mỉm cười mở ra bản đồ nhiệm vụ, bên trên là tin tức của hãn phỉ Thảo Thượng Phi, sau khi xem qua cười nói với Ngô Mặc Thu: “Đừng lo lắng, nghe qua hang ổ thổ phỉ là một hiểm địa, nhưng nghĩ cẩn thận lại, thật ra cũng không nguy hiểm, trong hang ổ thổ phỉ có vô số thế lực lớn bé, nhưng lại chia năm xẻ bảy, không bền chắc như thép, tự làm theo ý mình.
Hơn nữa hãn phỉ Thảo Thượng Phi mà ta tiếp nhận không phải thế lực thổ phỉ đứng đầu hang ổ thổ phỉ, trước mắt chữa trị đại trận là chuyện hàng đầu, cũng là đường lui của đệ tử Vân Môn, vì vậy chuyến đi này cần thiết phải đi,”
“Nhưng tiên sinh, vẫn quá nguy hiểm, dù sao ta không yên tâm ngươi đi một mình.” Ngô Mặc Thu lo lắng nói.
“Được rồi, không đùa ngươi, tất nhiên ta sẽ không đi một mình, hiện tại chúng ta trở về, sau đó đi tìm Hạ Lộ, mang theo Hỏa Vân Khuyển, mang theo cả ngươi, như vậy được chưa.” Dương Bách Xuyên cười nói.
“Được rồi, có Hạ Lộ tỷ tỷ ở cũng tốt, nàng là cảnh giới Xuất Khiếu trung kỳ nhưng lại có thể phát huy thực lực hậu kỳ, có thể yên tâm được một ít.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đến chạng vạng thì về tới vùng cấm Nam Bộ.
Sau khi mấy người Dương Bách Xuyên trở lại động Kim Ô, nguyên thần trở về bản tôn, tìm được mấy người vợ cùng Hạ Lộ, gọi mọi người lại, tuyên bố chuyện đi đến hang ổ thổ phỉ.
Ngoại trừ Hạ Lộ, Chiêm Khánh Nhân, Hồ Tiên Nhi, Mai Thơ Dĩnh biết rõ tình huống hang ổ thổ phỉ ra, những người khác đều không biết. Mọi người đều vừa mới mắt nhắm mắt mở đi đến Sơn Hải Giới, không hiểu biết sự nguy hiểm của thổ phỉ, hơn nữa Dương Bách Xuyên cũng dặn dò mấy người biết không cần nói cho mấy người vợ và đám người Lưu Tích Kỳ, tránh việc bọn họ lo lắng.
Hiển nhiên Hạ Lộ sẽ sẵn sàng giúp đỡ Dương Bách Xuyên, sau khi quyết định, xuất phát luôn vào ngày hôm sau. Tất cả mọi chuyện ở đây đều giao cho mấy người Lục Tuyết Hi và Độc Cô Vô Tình, còn chuyện tu sửa là việc của Trần Bảy Roi và Lý Đại Nghị.
Sáng sớm hôm sau, Dương Bách Xuyên và Hạ Lộ cưỡi Hỏa Vân Khuyển rời đi vùng cấm Nam Bộ, trước khi rời đi, Chiêm Khánh Nhân đi đến gần vùng cấm đưa tiễn.
“Cẩn thận ~” Chiêm Khánh Nhân nhìn Dương Bách Xuyên, phun ra hai chữ.
Dương Bách Xuyên biết hắn ta lo lắng, hơi mỉm cười nói: “Yên tâm đi, chúng ta sẽ cẩn thận, ngươi trông chừng nhà.”
Chiêm Khánh Nhân nghe thấy Dương Bách Xuyên dặn mình trông chừng nhà, cả người chấn động, đối với chữ nhà này, từ khi đến Sơn Hải Giới nó đã vô cùng mơ hồ. Mỗi khi hắn ta và Hồ Tiên Nhi, Mai Thơ Dĩnh chìm trong thời khắc tuyệt vọng gian khổ, đều nghĩ về quê nhà xa xôi.
Từ khi gặp được Dương Bách Xuyên ở thành Mạo Hiểm, áp lực trong lòng hắn ta đã biến mất, Chiêm Khánh Nhân đã khát vọng rất nhiều lần có thể có được một ngôi nhà ở Sơn Hải Giới.