*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dương Bách Xuyên muốn cười, loại thổ phỉ gì vậy?
Bất cứ ai khi đối mặt với tử vong thì đều sẽ thấy rén hết.
Mà đúng lúc này, nơi xa có tiếng run run kèm theo tiếng khóc nức nở truyền đến: “Sư sư phụ...”
Hai tiếng liên tiếp vang lên.
Dương Bách Xuyên quay đầu nhìn, là Hạ Lộ và Ngô Mặc Thu quay về, trên lưng hai con hoả vân khuyển cõng theo hai thanh niên cả người bê bết máu, tóc tai rũ rượi. Nhìn kỹ chẳng phải chính là hai đồ đệ nhà mình đấy à?
Advertisement
Đại đồ đệ Độc Cô Hối và tam đồ đệ Vũ Kiếm!
Khi Dương Bách Xuyên thấy rõ tình trạng của hai đồ đệ, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, tứ chi lẫn gân cốt tay chân của cả hai người đều đứt gãy hết.
Điều may mắn duy nhất chính là đan điền của hai người vẫn còn đó.
Nhìn thấy tình trạng thảm thiết của hai đồ đệ, Dương Bách Xuyên nhìn về phía Thảo Thượng Phi bằng ánh mắt như đao, không cần hỏi cũng biết là do cái tên thổ phỉ Thảo Thượng Phi này làm ra.
Advertisement
“Đừng đừng đừng giết ta, ngươi không thể giết ta, ta là người của Nghiêm gia ở phía Đông. Ngươi giết ta Nghiêm gia sẽ không bỏ qua cho...” Thảo Thượng Phi cảm nhận được sát ý gần như hoá thành thực thể của Dương Bách Xuyên, hơn nữa hai người Độc Cô Hối vừa xuất hiện lại gọi hắn là sư phụ, gã ta biết ngay người đầu bạc này đã sinh ra ý định giết người, bởi vậy lập tức xin tha. Thậm chí còn lôi Nghiêm gia cường đại đứng sau lưng ra nữa.
Nhưng gã ta đã uy hiếp sai người rồi.
Dương Bách Xuyên ghét nhất là có người uy hiếp hắn, huống chi hai đồ đệ nhà mình còn bị cái tên thổ phỉ này chặt đứt gân cốt tứ chi, về công về tư, Dương Bách Xuyên đều phải giết Thảo Thượng Phi.
Hắn cũng mặc kệ Nghiêm gia chó má gì gì đó, Thảo Thượng Phi phải chết, cứ xả giận cho hai đồ đệ trước đã rồi nói sau.
Ngay khi Thảo Thượng Phi đang xin tha còn chưa kịp phun ra nốt một chữ “ngươi”, Dương Bách Xuyên vận chuyển chân khí dùng một chân kết liễu tính mạng của Thảo Thượng Phi.
Giơ tay chém xuống một nhát, trực tiếp chặt bỏ đầu của gã ta rồi nhét vào trữ tồn giới chỉ. Hắn cần phải mang theo đầu của Thảo Thượng Phi tới Điện Mạo Hiểm để hoàn thành nhiệm vụ đổi lấy bản đồ châu Tây Sơn.
Ngay sau đó hắn bước đến trước mặt hai đồ đệ.
“Sư phụ...”
“Sư phụ...”
Độc Cô Hối và Vũ Kiếm nhìn thấy Dương Bách Xuyên thì nước mắt lập tức chảy ròng ròng. Năm đó bọn họ chia ly tại bí địa Trường Bạch tính đến nay cũng đã mười mấy năm rồi, hai người không có ngày nào là không nghĩ đến sư phụ và mọi người trong sư môn, cuối cùng hôm nay thầy trò bọn họ cũng được đoàn tụ.
Hai người gắng cựa quậy muốn ngồi dậy nhưng vì gân cốt tay chân đều đứt gãy hết rồi nên chỉ có thể ngẩng đầu.
Dương Bách Xuyên cũng đỏ bừng mắt, nói: “Há mồm...”
Hắn khẽ búng tay, hai giọt nước sinh mệnh tiến vào trong miệng hai người. Chỉ cần có nước sinh mệnh, vết thương của bọn họ sớm muộn cũng sẽ hồi phục.
Sau đó Dương Bách Xuyên lấy hai cái ghế sô pha lớn từ trong không gian Càn Khôn ra, đặt hai người họ lên trên đó.
Ba thầy trò ngồi ôn chuyện.
Nửa tiếng sau, Dương Bách Xuyên mới hiểu được năm đó sau khi bí địa Trường Bạch sụp đổ, hai đồ đệ đã cùng xuất hiện trong ổ thổ phỉ Tây Sa Chu, lúc ấy tu vi không đủ, suýt chút nữa chết trong sa mạc, là huynh muội Chu điên phát hiện rồi cứu hai người bọn họ.
Từ đó về sau hai bọn họ đã định cư tại núi Hắc Phong.
Về phần thân phận quân sư của Độc Cô Hối, hoàn toàn là khoác loác mà ra.
Tính cách Độc Cô Hối hiếu động, ngược lại thì Vũ Kiếm lại như hũ nút. Nhưng từ nhỏ Vũ Kiếm đã trải qua nhiều điều, có kinh nghiệm buôn bán, trong lòng cũng có rất nhiều ý tưởng.
Sau khi định cư tại Hắc Phong Trại, hai người bắt đầu nghĩ tới việc đề cao tu vi để một ngày nào đó sau khi đề cao được tu vi rồi, bọn họ sẽ ra khỏi châu Tây Sơn tìm đường trở về, đi tìm sư phụ.
Cho nên hai người lập tức nghĩ cách ra mặt trong Hắc Phong Trại, Vũ Kiếm nghĩ kế sau lưng còn Độc Cô Hối thì đứng ra truyền đạt, bấy giờ mới từng bước tiến lên vị trí quân sư.
Còn về việc xuất hiện trong Lưu Sa Cốc, như Lưu mắt to đã nói trước đó, hoàn toàn là do thổ phỉ Thảo Thượng Phi muốn mượn sức Độc Cô Hối nên mới bắt hai người bọn họ, không ngờ rằng quân sư thật sự lại là Vũ Kiếm.
Nhưng sau khi tiến vào Lưu Sa Cốc, hai người đã bị Thảo Thượng Phi ra oai phủ đầu, gã ta trực tiếp hạ lệnh chặt đứt tay chân gân cốt của bọn họ. Vốn dĩ hai người bọn họ còn tưởng rằng lần này chết chắc rồi, không ngờ là sư phụ lại tới.
Dương Bách Xuyên cũng kể lại ngắn gọn trải nghiệm hai lần vào Sơn Hải Giới của mình.
Ba thầy trò trò chuyện xong, một bóng dáng xinh đẹp cũng chạy như bay đến, hét lớn: “A Hối...”
Dương Bách Xuyên vừa thấy thì lập tức vui vẻ, thì ra là muội muội của Chu điên đang chạy vội đến đây, bổ nhào vào trong lòng Độc Cô Hối.
Điều này khiến Độc Cô xấu hổ không thôi, bảo: “Phi Yến mau bái kiến sư phụ ta.”
“A... Thì ra ngươi chính là sư phụ mà A Hối thường hay nhắc tới?” Chu Phi Yến mở to hai mắt nhìn, ngay sau đó lập tức quỳ xuống hành lễ.
Dương Bách Xuyên thầm khen ngợi trong lòng: “Mắt của thằng nhóc thối ấy cũng tinh tường ra phết, là một cô nương dám yêu dám hận.”
Hắn nâng Chu Phi Yến dậy rồi nói: “Bên chỗ ca ca ngươi thế nào?”