*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt không muốn giải thích nhiều với ông ta, bản thân là luyện đan sư, đan dược cỡ như đan Chân Khí trong mắt lão chủ sự là đan dược cấp cao, chứ trong mắt hắn chỉ có thể nói là tầm thường thôi.
Biết lão chủ sự không tin nên hắn nói thẳng: “Trước tin không đề cập đến ta có nói dối hay không, ta chỉ hỏi một câu, với cấp bậc như đan Chân Khí thì chủ sự đại nhân sẽ trả bao nhiêu? Ngươi cần bao nhiêu?”
Nhìn dáng vẻ nói chuyện nhẹ nhàng của Dương Bách Xuyên, lão chủ sự thuận miệng đáp: “Ta muốn đan dược có cấp bậc giống với đan lúc trước ngươi thế chấp, một viên một vạn linh thạch hạ phẩm, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, linh thạch không thành vấn đề.”
“Được, bây giờ ta nói nhiều ngươi cũng không tin, ba ngày sau ta lại đến, tới lúc đó chúng ta bàn lại sau.”
“Nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ cần trong tay ngươi có đan dược thì lão hủ lấy hết, linh thạch không thành vấn đề.”
Hai người trò chuyện dăm ba câu xong, Dương Bách Xuyên xác định điện Mạo Hiểm thật sự cần đan dược, còn lão chủ sự thì vẫn ôm thái độ nghi ngờ, căn bản không tin Dương Bách Xuyên có thể lấy ra được bao nhiêu đan dược, nhiều lắm thì cũng chỉ có hai ba viên thôi.
Có lẽ nó được lấy từ trong tay những tông môn cổ xưa của Sơn Hải Giới, nhưng mà với điện Mạo Hiểm thì đan dược vô cùng khan hiếm.
…
Sau khi trở lại khu vực cấm phía nam, vẫn là động Kim Ô.
Sau khi nguyên thần của Dương Bách Xuyên trở về bản thể, hắn không có xuất động phủ, mà lại nghiên cứu việc luyện chế đan dược, chuẩn bị làm ăn với lão chủ sự điện Mạo Hiểm, Vân Môn xây một tòa mới ở phía nam cần quá nhiều thứ, linh thạch là suối nguồn để tu luyện của người tu chân, đặc biệt là ở nơi cực kỳ thiếu linh khí trời đất như châu Tây Sơn thì đồng tiền càng có giá trị hơn, cho dù là giao dịch gì thì cũng phải có mặt linh thạch.
Dùng đan dược để đổi linh thạch, hơn nữa giá cả còn không thấp, thương vụ này rất có lời.
Trong ba ngày tiếp theo Dương Bách Xuyên bỏ ăn bỏ ngủ luyện chế đan dược, luyện chế năm lò đan Chân Khí cấp cao trong mắt lão chủ sự, mỗi lò mười hai viên, tổng là sáu mươi viên đan dược, tính theo mỗi viên có giá một vạn linh thạch, vậy thì hắn có sáu mươi vạn linh thạch.
Sau đó lại luyện chế thêm mười lò đan tiểu tạo hóa, đan dược này thường được tu sĩ từ Kim Đan đến Xuất Khiếu cảnh dùng, nhưng mà hắn nếm thử xong thấy không có bao nhiêu tác dụng với mình, nhưng đối với đệ tử Vân Môn lại đều có hiệu quả, một hơi luyện chế mười lò chắc đủ để mọi người trong Vân Môn dùng rồi.
Có thể khiến cho tu vi của mọi người một phát bay vọt lên, bây giờ tu vi của mọi người trong Vân Môn đặt ở Sơn Hải Giới thật sự quá yếu.
Nguyên Anh cảnh còn không được mấy móng, chứ đừng nói tới Xuất Khiếu cảnh.
Trước mắt chỉ có mấy người đại đồ đệ Độc Cô Hối với tam đồ đệ Võ Kiếm, tỷ muội Lục gia, Ngô Mặc Thu, Độc Cô Vô Tình là ở Nguyên Anh cảnh, còn những người khác vẫn đang giậm chân ở cảnh giới Kim Đan.
Hắn tin với đám đan tiểu tạo hóa này có thể giúp cho những môn đệ tử đại viên mãn Kim Đan kỳ có thể bước vào cảnh giới Nguyên Anh.
Nguyên liệu luyện đan trong tay đã tiêu hao kha khá, sau khi xuất quan Dương Bách Xuyên chuẩn bị giao dịch đan dược với lão chủ sự ở vương thành Mạo Hiểm, đổi lấy những thứ cần thiết.
Xuất quan xong đi khắp nơi, tầm khoảng nửa tháng ở núi Tiểu Dao Trì đã có một tòa đại điện đột ngột mọc lên từ mặt đất, rất có khí thế.
Hai ba trăm đệ tử Vân Môn đều là người tu chân, tất nhiên sẽ cực kỳ nhanh chóng trong việc kiến tạo.
Bước vào đại điện Vân Môn đã được tu sửa xong, sau khi Dương Bách Xuyên đã gọi đầy đủ mọi người lại, hắn lấy ra đan tiểu tạo hóa rồi kêu Lục Tuyết Hi chia cho mọi người, dặn dò hạng mục công việc tu luyện, cũng hỏi qua vấn đề khó xử trong tiến độ tu sửa Vân Môn.
Lục Tuyết Hi với tư cách là hộ pháp nêu lên ý kiến của bản thân với Dương Bách Xuyên: “Toàn bộ khu vực cấm phía Nam quá lớn, nói chung nó không an toàn, vị trí hiện tại của chúng ta lại hoàn toàn không có phòng ngự, có khi sẽ bị yêu thú hay thổ phỉ xông tới, điều đó rất nguy hiểm, cho nên ta kiến nghị lập tức bố trí đại trận phòng ngự.”
Lúc này Trần Bảy Roi phụ trách tu sửa chua xót nói: “Môn chủ tu sửa thuận tiện, dù sao chúng ta cũng là môn phái tu chân, bất kỳ kiến trúc gì đều cần phải có trận pháp thì mới tồn tại được, bây giờ chúng ta không có trận pháp sư chỉ đạo tu sửa, thứ hai là cũng cần một vài thiên tài địa bảo để phụ trợ, mà chúng ta lại thiếu hết.”
Mọi người ngươi một câu, ta một lời bày tỏ quan điểm của mình, tóm lại thành một câu là linh thạch, có linh thạch thì mọi thứ đều dễ làm hơn.
Đối với chuyện này Dương Bách Xuyên cười cười nói: “Về chuyện linh thạch ta đã có kế hoạch rồi, chuyện này mọi người không cần đan dược, đưa danh sách vật liệu mọi người cần để tu sửa cho ta, ngày mai ta có thể giải quyết xong chuyện này.”
Sau khi mọi người nói xong, Lưu Tích Kỳ nói: “Xuyên Tử, là ngươi kêu ta phụ trách việc sửa đại trận truyền thống, chuyện cần làm ta đã làm, bây giờ chỉ còn thiếu một pháp sư am hiểu đại trận truyền thống, nếu không có người như thế thì những chuyện phía sau không thể tiến hành được!”
Trước mắt vấn đề của Lưu Tích Kỳ là cấp thiết nhất, nhưng Dương Bách Xuyên cũng không hiểu nhiều về đại trận truyền thống, sư phụ Vân Thiên Tà không còn nữa, lại không có cách nào tìm người học hỏi, bây giờ chỉ có thể đi tìm một người như vậy thôi, nhưng mà tìm ở đâu bây giờ?
Đây là một vấn đề lớn, đại trận truyền tống không phải đại trận tầm thường, là đại trận cực kỳ cổ xưa, chỉ có người tài thực sự am hiểu mới làm được, nếu không sửa chữa được đại trận truyền thống ở khu vực cấm phía nam, vậy thì giá trị của khu vực cấm phía nam sẽ suy giảm mạnh, nhưng nếu mà sửa được khu vực cấm phía nam sẽ có tiềm lực vô cùng lớn, đối với sự phát triển của Vân Môn là có ý nghĩa không thể đo lường được.