Hắn bị kết giới trận pháp của nhà mình tấn công, sau đó lại bị đệ tử môn hạ nhìn thấy sáng vẻ chật vật này, cảm thấy vô cùng mất mặt.
Sau khi đứng dậy ho khan, hắn làm bộ bình tĩnh nói: “Trong môn có chuyện gì xảy ra?”
“Hồi bẩm môn chủ, Vân Môn chúng ta quả đúng là đã xảy ra chuyện lớn.” Đệ tử tên Vân Phi nói.
Dương Bách Xuyên giật mình: “Xảy ra chuyện gì?”
Advertisement
Vân Phi biết ba năm trước Dương Bách Xuyên đã tuyên bố bế quan, vì vậy không rõ nội tình của Vân Môn trong ba năm qua, biết Dương Bách Xuyên hiểu sai ý, hắn vội vàng giải thích: “Môn chủ hiểu nhầm rồi, tất cả đều là chuyện tốt, không có chuyện gì xấu.”
“Môn chủ, ta mang người vào trong, đại trận thủ hộ Vân Môn của chúng ta quá mạnh, nghe Mạnh trưởng lão nói, cho dù là cảnh giới Phân Thần đại viên mãn tới đây cũng chưa chắc có thể phá vỡ được kết giới trận pháp.
À đúng rồi, chuyện đầu tiên là trận pháp Đại Diễn Sinh hoàn thành, bao trọn mười vạn dặm, nói cách khác là toàn bộ khu cấm phía Nam đều được bao bọc ở bên trong, sau này địa bàn hoạt động của Vân Môn chúng ta lại rộng hơn rồi.
Chuyện thứ hai là Mạnh trưởng lão đã lập được nhiều chiến công lớn, sau khi xuất quan vào nửa năm trước đã đạt tới tu vi Phân Thần sơ kỳ, chuyện thứ ba là các phu nhân của ngài đều đã chạm tới Nguyên Anh, còn tỷ muội nhà Lục hộ pháp là cảnh giới Xuất Khiếu, trong đệ tử Vân Môn cũng có hơn trăm người đạt thành tựu Nguyên Anh, thực lực toàn Vân Môn chúng ta tăng mạnh...
Chuyện thứ tư là lão tiền bối Dương Vấn Thiên đã khôi phục xong đại trận truyền thống, cũng đã được khảo nghiệm rồi, hoàn toàn có thể thông tới các nơi của Sơn Hải Giới, chuyện thứ năm là việc xây dựng Vân Môn cơ bản đã được hoàn thành.
Sau khi Vân Phi dùng lệnh bài để mở trận pháp, cuối cùng thì Dương Bách Xuyên cũng bước chân được vào địa bàn của mình, cảm giác buồn bực, hắn luôn nghĩ đến chuyện mình bị chặn ngoài cửa.
Lúc trước, hắn bị bảo an của Vân Kỳ chặn lại, bây giờ thì lại bị trận pháp ngăn cản.
Nhưng mà tâm tình vẫn rất tốt, Vân Phi nói ra năm sự kiện, đối với Vân Môn lúc này thì quả thật đây đều là chuyện tốt.
Dương Bách Xuyên xem trọng nhất là đại trận truyền tống kia, sau này đây không đơn giản là đường lui của đệ tử mà còn là nguồn thu cho Vân Môn.
Trước kia vùng cấm phía Nam vốn dĩ là đại trận truyền tống của vương quốc Mạo Hiểu, nói đúng ra là các địa hạt và địa hạt Đại Sơn, đại lục đến châu Tây Sơn đều phải đi qua đại trận truyền tống ở khu cấm phía Nam.
Cái này cũng giống như làm đường sắt cao tốc, muôn sử dụng địa trận truyền tống thì phải nộp một lượng linh thạch nhất định, nếu không thì sẽ không có cửa, có thể tưởng tượng, trong kế hoạch của hắn trong tương lai, xung quanh đại trận truyền tống trận sẽ xây dựng một thành trì thuộc về Vân Môn, đến khi đó, có đại trận truyền tống này, việc tu luyện của đệ tử Vân Môn sẽ không còn thiếu tài nguyên linh thạch nữa.
Nghĩ đến thôi là đã sung sướng rồi.
...
Quay về Vân Môn, quả nhiên là tu vi của Mạnh Trường Thanh đã đạt tới cảnh giới Phân Thần, lão và Dương Vấn Thiên liên thủ bố trí trận pháp được ba ngày, một đại trận pháp không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, hai người họ đã hao tổn nửa năm mới có thể xong.
Về phần đại trận truyền tống của Dương Vấn Thiên thì càng mất nhiều thời gian hơn, vừa hoàn thành vào tháng trước.
Dương Bách Xuyên bày bỏ lòng biết ơn với sư công Dương Vấn Thiên, sau đó chúc mừng Mạnh Trường Thanh đã đột phá tu vi.
Toàn bộ Vân Môn ngày càng phồn vinh, tất cả mọi người đều đang tu luyện, người đột phá tu vi cũng ngày càng nhiều.
Sau đó, Dương Vấn Thiên đã giao toàn bộ mắt trận cho Dương Bách Xuyên, vật để khống chế mắt trận, đây là một món được luyện chế từ pháp khí mắt trận, lúc nào cũng có thể mang theo bên mình, không ảnh hưởng tới vận hành trận pháp.
Điều này khiến cho Dương Bách Xuyên vô cùng cảm thán, không hổ là trận ma.
Đương nhiên, Dương Vấn Thiên còn giao cho Dương Bách Xuyên cả đại trận truyền tống.
Thời gian trước cũng xem như là hoàn thành.
Mấy ngày sau, Dương Bách Xuyên ở cạnh vợ và con cái, đợi phụ thân xuất quan, hắn cũng chuẩn bị để tới cấm địa Nghiêm gia.
Có điều, vào ngày thứ năm, Dương Vấn Thiên phải trở về Dương gia, là một đồ đệ, theo lý thì Dương Quốc Trung phải ra tiễn sư phụ.
Thế nên, Dương Bách Xuyên đến nơi cha mình bế quan, chuẩn bị xem thử, dù sao thì cha hắn cũng không phải là bế tử quan, vẫn có thể gọi ông được.
Dương Vấn Thiên nói: “Ta đi với ngươi, vừa vặn giao cho hắn một ít trận pháp.”
Sư phụ đi thăm đệ tử, ngoài mặt thì không ổn lắm, nhưng những chuyện nhỏ nhặt như vậy không tồn tại ở một người thoải mái như Dương Vấn Thiên.
Mạnh Trường Thanh cũng đi theo, ba người họ cũng tới chỗ Dương Quốc Trung bế quan.