Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2247



Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ bảo vệ bên ngoài, thấy Dương Bách Xuyên tới thì ra hành lễ.  

“Không cần đa lễ, cha ta đã xuất quan lần nào chưa?” Dương Bách Xuyên hỏi.  

Kiều Phúc lắc đầu: “Lão gia bế quan từ ba năm trước vẫn chưa từng ra ngoài.”  

“Ồ, không sao, ngươi và Ngô Mặc Hạ lui đi, vất cả cho hai người rồi.” Dương Bách Xuyên nói.  

Dứt lời, Dương Bách Xuyên bước tới phòng bế quan gọi lớn: “Cha, sư công phải đi rồi, cha có thể xuất quan gặp một lần không?”  

Advertisement

Hắn gọi lớn nhưng không hề có động tĩnh gì.  

Không hiểu sao, trong lòng Dương Bách Xuyên căng thẳng, hắn lại gọi thêm ba tiếng nhưng phụ thân Dược Quốc Trung vẫn không trả lời.  

Giây sau, Dương Bách Xuyên bỗng sinh ra một luồng dự cảm xấu, hắn sợ cha mình lén trốn đi, một mình xông vào cấm địa Nghiêm gia để cứu mẹ.  

Nghĩ đến đây, hắn cũng không kiêng kị gì nữa, đưa tay đẩy cửa lớn.  

Advertisement

Cửa vừa mở, căn mật thất không lớn xuất hiện trong tầm mắt, nhưng vẻ mặt của Dương Bách Xuyên lại thay đổi, trái tim đập thình thịch.  

Không thấy phụ thân đâu, rõ ràng là ông đã đi tới Nghiêm gia một mình.

Căn phòng chưa tới năm sáu mươi mét vuông trống không, không thấy bóng dáng phụ thân đâu cả.  

Trái tim Dương Bách Xuyên run rẩy.  

“Kiều Phúc ~”  

Dương Bách Xuyên trầm mặc gọi lớn.  

Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ vội vàng tiến vào, bọn họ cũng không thấy Dương Quốc Trung đâu.  

“Chuyện này...?”  

Cả hai đều bối rối, rõ ràng bọn họ vẫn luôn canh gác bên ngoài, căn bản không hề thấy Dương Quốc Trung bước ra ngoài, nhưng bây giờ người đâu rồi?  

Gương mặt Kiều Phúc và Ngô Mặc Thu đều thay đổi, hai người quỳ rạp xuống nói: “Chủ nhân minh giám, từ khi lão gia bế quan vào ba năm trước, chúng tôi chưa từng rời một bước, cũng không thấy lão gia đi ra ngoài ~”  

Lúc này, Dương Vấn Thiên thở dài một tiếng: “Đừng trách bọn họ, cha ngươi nghiên cứu trận pháp cũng không hề thua kém ta, trò giỏi hơn thầy, có lẽ là đã mở một trận pháp truyền tống để rời đi rồi.”  

Trong lòng Dương Bách Xuyên rất khổ sở, hắn sợ nhất là phụ thân đi tới Nghiêm gia một mình, hiện tại nỗi lo lắng của hắn đã trở thành sự thật.  

Dương Bách Xuyên phất tay về phía Kiều Phúc và Ngô Mặc Thu: “Ta không trách, hai người lui xuống đi.”  

Kiều Phúc và Ngô Mặc Thu thở phào nhẹ nhõm, hai người đứng dậy rời đi.  

Lúc này, Mạnh Trường Thanh phát hiện trong góc mật thất có một tấm bản đồ, lão hít một hơi khí lạnh rồi nói: “Môn chủ, sợ là cha ngươi đã luyện huyết trận ~”  

“Huyết trận?”  

Dương Bách Xuyên nghi ngờ, mặc dù hắn cũng hiểu trận pháp, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên huyết trận này.  

“Để ta xem ~” Dương Vấn Thiên nặng nề bước tới, nhìn trên vách tường, rõ ràng hoa văn này được vẽ bằng máu đầu ngón tay, lão không nhịn được mà nói: “Thằng nhóc thối này, không cần mạng nữa hay sao~”  

Nghe những lời nặng nề của hai người họ, trong lòng Dương Bách Xuyên như lửa đốt, hắn hỏi: “Sư công, huyết trận là gì?”  

“Huyết trận là một loại trận pháp có uy lực cường đại, hơn nữa lại vô cùng cực đoan, lấy thân mình làm lò trận pháp, người là trận mà trận cũng là người, uy lực của trận pháp đều dựa vào tu vi và máu tươi của người làm phép.  

Tu luyện tới Đại Thừa, một trận pháp chỉ cần một giọt máu cũng sẽ đạt uy lực cực hạn, nhưng ở phương thức trận pháp, rất ít người có thể luyện chế huyết trận tới Đại Thừa, cha ngươi quá hấp tấp, nhất định là lén lút luyện huyết trận sau lưng chúng ta để xông tới Nghiêm gia, chỉ trong thời gian ba năm không thể đạt tới huyết trận Đại Thừa...” Dương Vấn Thiên chỉ có một người đệ tử là Dương Quốc Trung, lúc này ông lo lắng cũng không kém Dương Bách Xuyên.  

“Sư công, nếu như huyết trận chưa tu luyện được tới Đại Thừa thì sẽ thế nào?” Dương Bách Xuyên sốt ruột hỏi.  

“Tu vi chưa tới Đại Thừa, kết quả cuối cùng sẽ cạn máu mà chết.” Dương Vấn Thiên thở dài nói.  

Vẻ mặt Dương Bách Xuyên trở nên cực kỳ khó coi: “Sư công, người có thể biết được, phụ thân đã rời đi được bao lâu không?”  

“A ~ Đúng đúng đúng, để ta xem thử. Nếu như hắn mới đi không lâu, có lẽ chúng ta còn đến kịp.” Dương Vấn Thiên bừng tỉnh.  

Lão nhắm mắt, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm.  

Hai phút sau, Dương Vấn Thiên mở mắt ra nói: “Ba ngày trước, vừa đúng hôm trận pháp Đại Diễn Sinh thành công, nếu như đại trận hoàn thành sớm hơn một ngày thì nó cũng không ra ngoài được.  

Ôi...nhanh, chúng ta mau tới Nghiêm gia, mong là vẫn kịp, dù sao thì tới Nghiêm gia cũng tốn nhiều thời gian.” Dương Vấn Thiên vội vàng nói.  

Dương Bách Xuyên gật đầu, hắn cảm kích nhìn ông một cái.  

Dương Bách Xuyên cũng không làm ầm lên, chỉ tìm vợ cả Triệu Nam, giao mắt Đại Diễn Sinh trận và đại trận truyền tống cho nàng, sau khi thông báo một tiếng với Mạnh Trường Thanh, ba người Dương Vấn Thiên vội vã đi tới Nghiêm gia. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.