Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 225



Từ góc độ y học, chính là năng lực sinh cơ mạnh mẽ ẩn chứa trong đan Tạo Hóa Sinh Cơ, thúc đẩy sự trao đổi chất trong cơ thể của em gái, sau khi da mới sinh trưởng, da già tự nhiên sẽ bị chóc ra.  

Điều này ngược lại là một chuyện tốt.  

Nghĩ tới đây, anh nhẹ nhàng thở ra, cười ha ha.  

“Anh ~ em đã thành như vậy rồi anh còn cười? Bị bệnh ngoài da này giống như bị vảy nên vậy, sau này không ai thèm lấy em nữa, em phải làm sao đây? Hu hu~”  

Đối với một cô gái, phải nói là khuôn mặt và làn da chính là sinh mệnh thứ hai, Dương San San vội vàng khóc, sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên cất tiếng cười to, cô bé tức giận mắng chửi.  

“Ha ha, không sao đâu, không ai thèm lấy em thì anh trai sẽ nuôi em cả đời, làm sao mới tý tuổi đã muốn gả bản thân ra ngoài thế? Ha ha ha, cười chết anh mất.” Dương Bách Xuyên nhìn em gái sốt ruột, anh cảm giác đặc biệt thú vị.  

“Anh ~ em...” Dương San San càng tức giận.  

“Được được được, được rồi, đừng khóc nữa, ha ha, nói thật cho em biết vậy, em gái ngốc, đây là chuyện tốt, không tin em lại đi rửa sạch mặt thử xem.” Dương Bách Xuyên cười nói với cô bé.  

“Em đã bị vậy rồi, anh còn lừa gạt em, anh trai, em hận chết anh luôn~” Dương San San cong miệng lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt.  

“Ôi ~ thật phiền phức, sao lại không tin anh trai của em thế, vẫn nên để anh tự mình ra tay vậy.” Dương Bách Xuyên dứt khoát cầm khăn mặt, đi về phía em gái và đè cô bé lại, bắt đầu dùng khăn mạnh bạo chà xát lên khuôn mặt của cô bé.  

Dương San San bị anh trai thô bạo làm tức chết, trong miệng vẫm mắng chửi: “Anh ~ dừng tay... A ~ Dương Bách Xuyên, em hận chết anh...”  

Một phút sau, Dương Bách Xuyên cười ha ha dừng tay, nhìn em gái mặt sáng như pha lê đang tức giận, anh cười hì hì nói: “Anh đang chữa bệnh ngoài da cho em đấy, ha ha, không cảm ơn anh còn mắng anh à? Được, bạn học nhỏ Dương San San, trải qua bàn tay ma thuật của anh trai em chà xát thần kỳ, làn da và khuôn mặt của em bây giờ đã xinh đẹp hơn cả Bạch Tuyết trong truyện cổ tích rồi, em đừng trừng mắt nhìn anh nữa, không tin em soi gương lại rồi bớt mắng chửi anh đi, ha ha!”  

“Anh trai thôi, anh trai thối, em mới không tin anh đâu.” Trong lúc nói chuyện, Dương San San hét lớn ra bên ngoài: “Bà nội, anh trai bắt nạt cháu, bà phải quan tâm...”  

Một chữ quan tâm cuối cùng còn chưa nói ra, Dương San San theo bản năng ngẩng đầu lập tức nhìn thấy mình trong gương, giọng nói chợt dừng lại.  

Trong phút chốc miệng cô bé biến thành hình chữ O, hai tay kìm lòng không được sờ lên gương mặt của mình, bộ dáng như hoa mắt, vội vàng dụi dụi mắt, lại nhìn trong gương vẫn là một gương mặt đẹp đến nổ tung, lúc này cô bé rốt cục biết anh trai không lừa cô bé.  

Cô bé quay đầu ngơ ngác hỏi: “Anh... Anh, anh... Anh thật sự có phép thuật thần kỳ sao?”  

“Ha ha, em gái ngốc, anh đã nói rồi mà, anh trai em cái gì mà không làm được chứ, thay đổi cho em thành một gương mặt đẹp nhất thế giới, ôi, không được, vẫn nên biến em trở lại như cũ thì tốt hơn, nếu không ở trường học em bị người ta xếp hàng dài theo đuổi cũng là một loại thống khổ đó!”  

“Phụt ~”  

Dương San San không khỏi bật cười. Người cực kỳ thông minh như cô bé lúc này cũng nghĩ đến, ngủ cả đêm dậy da lại thay đổi rất lớn, tất nhiên là có liên quan đến cá Rồng ngày hôm qua anh trai cho cô bé ăn, bây giờ nghĩ lại, ngày hôm qua anh trai làm cơm cho bà nội đủ ba bữa, hơn nữa mỗi một bữa đều có chút căng thẳng nhìn chằm chằm hai người ăn cơm, chắc chắn là anh trai đã làm gì đó.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.