Trương Thiến đang ẩn nấp ở chính giữa cơ thể ma long nham hiểm quát: "Dương Bách Xuyên, hôm nay ngươi không chết thì ta chết!"
Nghe thấy lời tuyên bố đầy điên rồ của Trương Thiến, Dương Bách Xuyên sững sờ.
Sau đó, hắn thấy Trương Thiến lại phun một ngụm tinh huyết lên chuông Trấn Hồn, tàn độc hét lớn: "Tế luyện bằng thân ta!"
"Chậc!"
Dương Bách Xuyên hít một hơi sâu.
"Nữ nhân này điên rồi!"
Hắn thấy Trương Thiến tự đốt cháy sức mạnh căn nguyên của mình để tế luyện ma long.
"Gào!"
Advertisement
Tiếng ma long gào thét rung trời vang khắp tế đàn.
Giờ phút này, Dương Bách Xuyên cảm thấy khí tức của ma long bắt đầu mạnh lên đáng kể, tất cả khí tức Âm Sát trên tế đàn cuồn cuộn chảy vào cơ thể ma long không ngừng, chính xác hơn là toàn bộ khí Âm Sát đến từ dưới lòng đất núi Ma Quật kéo đến, hội tụ tại ma long thông qua tế đàn.
"Rắc rắc..."
"Phụt!"
Sau một âm thanh trong trẻo, phụ thân Dương Quốc Trung phun một ngụm máu.
Sức mạnh tăng lên đã giúp ma long có thể đột phá khốn trận tinh huyết của phụ thân, làm Huyết Trận xuất hiện kẽ nứt.
"Chủ nhân, con ma long này mạnh hơn rồi, ta sắp không trụ nổi nữa rồi, ngài mau gọi Phiến Tử ra giúp đỡ đi. Hắn là vật chí tà của thế gian, có lẽ hắn sẽ có cách giải quyết đấy ạ."
Giọng nói tràn ngập sự nôn nóng của Trùng Tử vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì sửng sốt.
"Phiến Tử?"
Ban đầu hắn chưa phản ứng kịp ai là Phiến Tử mà Trùng Tử nhắc đến.
Đến khi nghe thấy hai từ chí tà, hắn mới biết Phiến Từ mà Trùng Tử nói về là Thiện Linh.
Bấy giờ Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy khí tức của ma long càng lúc càng mạnh, chỉ đành chữa ngựa chết thành ngựa sống, lên tiếng: "Thiện Linh, ra giúp ta với nào."
Nếu không có Trùng Tử nhắc nhở thì hắn đã quên khuấy Thiện Linh rồi.
Bản thể của Thiện Linh là một cái đầu lâu thủy tinh có kích thước bằng nắm tay của một người trưởng thành, ngày thường đều treo ở bên hông, đa phần Dương Bách Xuyên toàn coi Thiện Linh thành vật trang sức, rất dễ bỏ qua sự tồn tại của nó. Mà nếu không triệu hoán Thiện Linh thì tự bản thân nó sẽ không ra ngoài, không giống Trùng Tử sẽ tự chạy ra bảo vệ chủ nhân vào thời điểm mấu chốt.
Dương Bách Xuyên định là đợi giải quyết việc xong sẽ khai thông đầu óc cho Thiện Linh. Con mẹ nó chứ, thân là linh vật mà lúc chủ nhân gặp nguy hiểm lại không chịu ra đỡ đạn thay thì có ích lợi gì chứ?
Sau một tiếng triệu hoán, Thiện Linh lập loè bay ra từ bên hông.
Ngay sau đó chẳng cần Dương Bách Xuyên phải ra lệnh, nó chẳng thèm hóa hình, trực tiếp bay lơ lửng trong trạng thái bản thể là đầu lâu.
Như thể nó đã biết trước Dương Bách Xuyên triệu hoán mình ra là để trấn áp ma long từ lâu rồi vậy.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy rất buồn bực, mẹ nó nếu biết trước là bổn chủ nhân sẽ gặp nguy hiểm, vậy tại sao lại không chịu xuất hiện sớm chút chứ?
Nhưng mà hiện giờ không có thời gian so đo với Thiện Linh, rốt cuộc ở khắp nơi vào lúc này, sức mạnh dội ngược của ma long càng ngày càng mạnh hơn, hắn cần phải dùng toàn lực để áp chế nó.
Mà giờ phút này, vốn dĩ Thiện Linh đang bay lơ lửng giữa không trung, bản thể bỗng nhiên phóng to trong nháy mắt.
Từ kích thước chỉ bằng cái nắm tay ban đầu, sau khi đầu lâu thủy tinh phát ra ánh sáng đỏ thắm như máu, một cái đầu lâu khổng lồ chợt xuất hiện.
"Gào..."
Đầu lâu há mồm hay cũng chính là Thiện Linh há mồm, bỗng nhiên gầm lên một tiếng.
Giờ phút này, bản thể của Thiện Linh biến thành một cái đầu lâu to đùng lớn hơn thân thể khổng lồ của ma long gấp đôi.
Nó nổi giận gầm lên một tiếng với ma long.
Ngay sau đó, dưới cặp mắt trợn to đang nhìn chòng chọc của Dương Bách Xuyên, Thiện Linh đột nhiên di chuyển.