*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có điều nhìn thương La Hầu Truy Hồn trong tay mình, lòng tin của Viên Thiên Cương lại lớn mạnh, cùng cấp bậc cảnh giới nhưng trong tay ông ta có thương La Hầu Truy Hồn, Viên Thiên Cương ông ta không sợ bất kỳ kẻ nào.
Nghe Dương Vấn Thiên kể ra lai lịch của thương La Hầu từng chút một, Viên Thiên Cương có chút kinh ngạc không thôi mà hỏi.
Mà Dương Vấn Thiên thì cười hì hì nói: "Tổ tiên chính là thần thánh vệ ngoài sáng do Mạo Hiểm Vương lập ra, nói tới thì mọi người vốn dĩ cùng một gốc, biết thương La Hầu Truy Hồn trong tay ông rất kỳ lạ sao?"
Mặt Viên Thiên Cương lập tức biến sắc: "Dư nghiệt ổ thổ phỉ?"
Dương Vấn Thiên sầm mặt lại nói: "Thối lắm, vương quốc Mạo Hiểm được thành lập, tổ tiên bọn ta cũng đi theo Mạo Hiểm Vương, bọn ta mới là người châu Tây Sơn bản địa, Mạo Hiểm Vương lập ra Ám Thần thánh nhị vệ, chỉ vi bọn ta là minh vệ, sau khi Mạo Hiểm Vương biến mất thì bị ám vệ các ngươi dán mác thổ phỉ sao? Hôm nay vừa khéo lão phu đòi một lời giải thích."
Kỳ thật đều là người của vương quốc Mạo Hiểm cổ xưa, đều do Mạo Hiểm Vương lập ra, chỉ là một mạch ổ thổ phỉ của Dương Vấn Thiên là thần thánh vệ ngoài sáng, là hai hệ thống với ám vệ như Viên Thiên Cương. Tổ tiên hai bên đều trước sau đi theo Mạo Hiểm Vương tiến vào di tích vương triều Sơn Hải Giới sâu trong châu Tây Sơn rồi biến mất.
Thời gian sau đó, theo sự biến mất của Mạo Hiểm Vương, hai thế lực lớn nhất vương quốc Mạo Hiểm, nhị vệ minh ám bộc phát xung đột, minh vệ thua bị ép rời khỏi điện Mạo Hiểm vương thành Mạo Hiểm, tiến vào khu vực ổ thổ phỉ bây giờ, sau đó dứt khoát bị dán mác thổ phỉ, cũng vì vậy mà được gọi là ổ thổ phỉ.
Mà vương triều Mạo Hiểm cũng hoàn toàn sụp đổ.
Hai mạch vốn là cùng một gốc.
Bây giờ Dương Vấn Thiên nói như vậy cũng không sai.
"Hừ, vậy thì hãy hỏi thử thương La Hầu Truy Hồn trong tay lão phu có đồng ý hay không. Minh vệ các ngươi chính là mưu phản phản nghịch, còn có gì để nói. Muốn đánh cứ đánh, đừng nói nhảm như vậy." Trong tay Viên Thiên Cương có thương La Hầu Truy Hồn, lực lượng rất đủ.
Dương Bách Xuyên đứng một bên có chút trợn mắt há mồm, không ngờ rằng bên vốn là thổ phỉ kỳ thật cũng là di dân của vương quốc Mạo Hiểm, là hai phe phái lớn bất hòa mới có ổ thổ phỉ hôm nay.
Nhưng nhìn từ bên cạnh, hiển nhiên là mấy người Viên Thiên Cương gọi là ám vệ mạnh hơn, nếu không thì bên phía minh vệ của Dương Vấn Thiên đã không tiến vào khu vực ổ thổ phỉ, còn bị dán mác thổ phỉ.
"Cẩn thận!"
Ngay khi trong lòng Dương Bách Xuyên đang nghĩ ngợi lung tung, giọng nói của Mạnh Trường Thanh hoảng hốt vang lên.
Trong nháy mắt Dương Bách Xuyên lông tóc dựng đứng, không ngờ rằng lão già Viên Thiên Cương nhìn như đang đánh nhau với Dương Vấn Thiên chỉ chớp mắt đã đâm một thương về phía hắn.
"Địa ngục La Hầu, tiểu tặc chết đi cho lão phu."
Trong mắt Dương Bách Xuyên, Viên Thiên Cương khuôn mặt dữ tợn, mang theo điên cuồng hét lên tung ra một thương về phía hắn.
Một thương mà ra, đất trời cũng có chút tối sầm lại, trong không khí tràn đầy tiếng quỷ khóc sói tru.
Rõ ràng Viên Thiên Cương cách hắn hơn ba mươi thước, thế nhưng Dương Bách Xuyên phát hiện sau khi lão già kia đâm ra một thương lại cho hắn cảm giác một phát này đã tới trước mặt, hơn nữa hơi thở đã tập trung vào chính mình, tránh cũng không thể tránh.
Một thương của đối phương cũng là chiến kỹ.
Lúc vung thương đâm ra, linh khí đất trời cường đại hình thành, trong nháy mắt đã xuất hiện một con quái vật hình người đầu ma với khuôn mặt dữ tợn cao ba trượng như ngọn núi, gào thét xông về phía hắn, cứ như muốn xé nát hắn.
Dương Bách Xuyên bừng tỉnh trong tiếng thét kinh hãi của Mạnh Trường Thanh, nếu như không tránh được thì chỉ có thể chống đỡ chính diện.
Hắn có thể cảm nhận được một thương này của Viên Thiên Cương cực kỳ mạnh, không biết kiếm quyết Hắc Liên có thể ngăn cản hay không, trong lòng hắn không biết, nhưng thua người không thua trận, về mặt khí thế tuyệt đối không thể yếu, một khi đã yếu thế trước thì chắc chắn sẽ thua.
Thương La Hầu Truy Hồn trong tay Viên Thiên Cương ông cường đại, chẳng lẽ kiếm Đồ Long trong tay Dương Bách Xuyên ta lại là phàm phẩm?
Dương Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng trong vội vàng, vung kiếm Đồ Long trong tay.
"Kiếm quyết Hắc Liên, một kiếm một hắc liên, một hóa hai, trảm!"
Hai đóa kiếm khí hắc liên trên thân kiếm lóe lên mà thành, trực tiếp xông tới một thương mang theo quái vật hình người của Viên Thiên Cương