Sau khi ba kích thăng cấp, thần thông Thủ Cốt bộc phát ra toàn lực, trong nháy mắt chồng lên nhau trong lòng bàn tay, hắn không đánh ra ba chiêu thần thông như trước mà là tất cả đều hội tụ chồng chất trong tay, dưới chân giậm một cái, thân thể hắn bay lên và hướng thẳng về phía bàn tay khổng lồ của Trịnh Bân Bân.
Nhìn từ xa, tay phải của Dương Bách Xuyên giơ lên phát ra kim quang vạn trượng rồi phóng lên trời, đột nhiên nó va chạm với chưởng khổng lồ của Trịnh Bân Bân.
“Ầm ầm~”
Sau một tiếng động rung trời.
Thân thể Dương Bách Xuyên rơi xuống.
"Phut~"
Hắn phun ra một ngụm máu.
Nhưng chỉ thế thôi chứ không có bị thương nặng.
“Khụ khụ khụ
~"
Cách đó không xa truyền đến một trận tiếng ho khan kịch liệt, Dương Bách Xuyên quay đầu lại nhìn, hoá ra là Trịnh Bân Bân ngã trên mặt đất đang ho khan, trước người có một vũng máu, hiển nhiên là nàng ta đã bị trọng thương, nàng ta thua đòn tấn công này rồi.
n
Dương Bách Xuyên liên tục lách mình đi qua: “Ngươi sao rồi?”
“Đừng tới đây~” Trịnh Bân Bân thét chói tai, phất tay mặc một bộ y phục lên người.
“Ách...”
Dương Bách Xuyên rất xấu hổ, mới đánh một trận mà đã xé rách y phục của người ta.
sao?”
“Không phải... Ngươi không thể ăn mặc chắc chắn hơn một chút
Hắn không nói thì không sao, nhưng vừa nói ra đã khiến Trịnh Bản Bân tức giận đến nỗi cả người phát run.
“Ngươi là tên khốn khiếp”
“Ta không thấy gì cả ~”
"
Hai người không đánh nhau nữa mà bắt đầu đấu võ mồm.
Đánh nhau thì Dương mỗ thắng, đấu võ mồm thì hắn thua.
Bọn họ cũng ngầm hiểu nhau, từ nay về sau khu vực cấm phía Nam an toàn rồi.
Đương nhiên Trịnh Bân Bân cũng không có ý định thật sự ra tay với Vân Môn, nếu nàng ta muốn ra tay thì đã ra tay từ lúc Dương Bách Xuyên bế quan rồi.
Suy cho cùng, trong lòng mỗi người đều coi người kia là bằng hữu của mình.
Mối quan hệ giữa người với người thật tuyệt vời, đôi khi thậm chí có thể nói là không giải thích được.
Tựa như Dương Bách Xuyên và Trịnh Bân Bân, một phút trước còn đánh chết đánh sống, nhưng sau khi dừng lại thì mắng chửi nhau, mắng xong thì lại hoà bình vui vẻ.
Đối với Dương Bách Xuyên, vốn dĩ hắn không có bằng hữu gì ở Sơn Hải Giới, Trịnh Bân Bân chắc chắn được coi là một người bằng hữu, mặc dù bây giờ nàng ta đã làm nữ vương của vương quốc Mạo Hiểm, đi theo một con đường làm người cô đơn, nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên vẫn coi nàng ta như bằng hữu.
Mà thực ra Trịnh Bân Bân cũng không phải không có ý đó, từ sau khi ba huynh đệ sinh tử là Như Hoa, Liễu Tường, Bạch Tiểu Sinh chết, Dương Bách Xuyên được xem là bằng hữu duy nhất của nàng ta, càng ngày nàng ta càng cảm thấy cô đơn, sự cô đơn này càng rõ ràng hơn sau khi nàng ta thành lập vương quốc Mạo Hiểm lần nữa, đừng thấy bây giờ nàng ta cao
cao tại thượng, ở toàn bộ vương quốc Mạo Hiểm thậm chí châu Tây Sơn đều là nhân vật đứng đầu, cao cao tại thượng.
Nhưng chính vì vậy, tất cả mọi người đều chỉ có kính sợ nàng ta, kết quả là muốn một người nói chuyện cũng không có.
Trái lại, Dương Bách Xuyên thì hít khí lạnh, hắn cố ý quan sát một vòng, binh tướng cộng thêm ba mươi cung nữ vừa tròn một trăm năm mươi người, tất cả đều là một màu Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn.
Nàng ta không ra tay với Vân Môn ở khu vực cấm phía Nam chính là bởi vì trong lòng nàng ta vẫn nghĩ Dương Bách Xuyên là bằng hữu của nàng ta, là bằng hữu duy nhất.
hơn.
Hôm nay, sau khi đánh qua một trận, loại tâm sự này càng mãnh liệt
Vốn dĩ hai người đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu sinh tử, bây giờ với thực lực của Dương Bách Xuyên lại cho nàng cảm giác đối thủ xứng tầm, nàng ta là nữ vương vương quốc Mạo Hiểm, không ai có đủ tư cách để làm bằng hữu của Trịnh Bân Bân nàng, phóng tầm mắt nhìn khắp châu Tây Sơn cũng chỉ có Dương Bách Xuyên.
Sau khi ngừng đấu võ mồm, Trịnh Bân Bân phất tay cho mây mù tản ra phía sau, cách vài chục mét đằng sau xuất hiện một hồ nước được che phủ bởi một đám mây lượn lờ, trong hồ có một chòi nghỉ mát.
Mấy ngàn mét ven hồ đều phủ kín cây xanh, núi giả, hạc bay và các loại linh thú nhàn nhã nhảy nhót du ngoạn, trong hồ thỉnh thoảng lại có mấy con cá vàng dài cả vài mét nhảy lên như thể muốn nhảy qua long môn, ào ào tạo nên bọt nước dài cả trượng.
Quan trọng nhất là trong tầm mắt Dương Bách Xuyên thấy được mấy trăm binh tướng mặc chiến giáp đen kịt, một đám đều có khí tức cường đại lại còn là một màu Xuất Khiếu cảnh đại viên mãn, mỗi một binh tướng đều không lộ mặt mà đeo mặt nạ dữ tợn, trong sân tràn ngập khí tức xơ xác chết chóc.
Điều này làm cho Dương Bách Xuyên rất kinh ngạc.
Trịnh Bân Bân cười đắc ý, ra hiệu cho Dương Bách Xuyên đuổi theo nàng ta, hai người đi tới chòi nghỉ mát trong hồ. Sau khi Trịnh Bân Bân ngồi xuống, có một đám người ăn mặc như cung nữ nối đuôi nhau đi vào. Trong tay mỗi người đều cầm đồ vật, rượu đầm linh quả các thứ,
chẳng mấy chốc, ba mươi cung nữ đã bày đầy bàn ngọc thạch trong chòi nghỉ mát riêng.
Sau đó Trịnh Bân Bân xua tay nói: “Đi xuống hết đi, không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào hồ nước mười dặm.”
“Tuân theo ý chỉ của bệ hạ.
Bất kể là những cung nữ này hay là một đám binh tướng canh giữ bốn phía hồ nước đồng thanh trả lời.