Trương Ô Lưu sững sờ tại chỗ, lúc này chỉ có thể đánh mắt cầu cứu Lưu Chấn Quốc. Dương Bách Xuyên là cháu trai cả của Lưu Chấn Quốc, bây giờ chỉ có người này mới có thể làm cho Dương Bách Xuyên nguôi giận.
Trương Ô Lưu cực kỳ sợ hãi trước lời chất vấn của Trần Bảy Roi.
Trương Ô Lưu quá hiểu nhà họ Trần, nếu Trần Bảy Roi không vui thì có thể hành hạ ông ta dễ như trở bàn tay.
Lưu Chấn Quốc ở bên cạnh cũng sửng sốt trước màn xoay chuyển một trăm tám mươi độ này, trong lòng thầm kinh ngạc không biết rốt cuộc bây giờ Dương Bách Xuyên đang làm gì, tại sao ngài Trần kia vừa xuất hiện thì Chủ nhiệm Trương oai phong lập tức biến thành mèo.
Lưu Chấn Quốc rất tò mò về Trần Bảy Roi. Tuy ông ta chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ, nhưng nhìn dáng vẻ của Chủ nhiệm Trương cũng đủ biết đây nhất định là một người tai to mặt lớn. Điều quan trọng là ngài Trần quá cung kính với Dương Bách Xuyên.
Ông ta lại càng không nhìn thấu Dương Bách Xuyên, thằng cháu cả mình trông nom từ nhỏ đến lớn đã trưởng thành thật rồi.
Trương Ô Lưu dùng ánh mắt đáng thương cầu cứu Lưu Chấn Quốc, Lưu Chấn Quốc cực kỳ hả hê trong lòng, thầm nghĩ: "Cho đồ bốn mắt nhà ông làm màu nè, lần này bị thằng cháu cả nhà tôi vả mặt rồi nhé!"
Trong lòng nghĩ vậy nhưng không dám nói ra, ông ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy nên cho Trương Ô Lưu một bậc thang để xuống nước. Dù sao mình cũng là cán bộ thôn, còn Trương Ô Lưu là cán bộ xã, có thể nói là cấp trên của mình, không nên đắc tội với đối phương.
Hơn nữa, Trương Ô Lưu đã cười làm lành bảo Dương Bách Xuyên ký tên cũng xem như đã chịu thua, mình không cần phải làm căng.
Ông ta bèn nói với Dương Bách Xuyên: "Nhóc Xuyên à, được rồi thì bỏ qua đi. Chủ nhiệm Trương đã đồng ý rồi, cháu nể mặt chú Lưu nhé!"
Dương Bách Xuyên liếc nhìn Trương Ô Lưu đang lúng túng rồi lạnh lùng hừ mũi. Anh không nể mặt người khác cũng được, nhưng vẫn phải nể mặt chú Lưu, chú Lưu đã mở lời nói giúp cho Trương Ô Lưu thì anh sẽ bỏ qua chuyện này. Ngẫm lại thì sau này chú Lưu vẫn sống ở quê, nếu đắc tội Trương Ô Lưu thì không tốt.
Cuối cùng Dương Bách Xuyên gật đầu đồng ý. Sau đó, Dương Bách Xuyên cùng với xã và thôn, ba bên ký hợp đồng nhận thầu cải tạo kiến trúc thôn.
Rốt cuộc Trương Ô Lưu cũng yên tâm, khom lưng cúi đầu bắt tay giảng hòa với Dương Bách Xuyên, bấy giờ Trần Bảy Roi mới hòa nhã với ông ta.
Trương Ô Lưu thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cất lời: "Cậu Dương, ngài Trần, tôi xin phép cáo từ. Sau khi trở về tôi nhất định sẽ báo cáo lên xã và huyện, ủng hộ kế hoạch này hết mình. Mấy ngày nữa tôi sẽ gửi tài liệu của bên trên cho cậu Dương, hi vọng nó có ích với cậu."
Mặc dù Dương Bách Xuyên đã tha thứ cho ông ta, nhưng có ấn tượng cực tệ về đối phương. Anh nói thẳng thừng không nể nang gì hết: "Tôi thấy những vấn đề tiếp theo không cần làm phiền Chủ nhiệm Trương nữa. Tôi cảm thấy Trưởng phòng Hoàng có một số ý nghĩ giống tôi, sau này bên xã cứ để Trưởng phòng Hoàng đến đây giao tiếp với tôi đi."
Cơ thể Trương Ô Lưu chợt cứng đờ, ông ta hiểu Dương Bách Xuyên có ấn tượng không tốt về mình. Tuy nhiên, không bị Dương Bách Xuyên và Trần Bảy Roi ghi thù thì ông ta đã thỏa mãn rồi, bèn nói ngay: "Không thành vấn đề không thành vấn đề, sau này Tiểu Hoàng sẽ đến hỗ trợ người dân trong thôn làm việc. Chúng tôi xin phép cáo từ."
Dương Bách Xuyên đi đến bắt tay Hoàng Dịch Hà: "Trưởng phòng Hoàng, sau này xin làm phiền cô."
Hoàng Dịch Hà bắt tay với Dương Bách Xuyên, sắc mặt ửng hồng, ngượng ngùng nói: "Đó là trách nhiệm của tôi, mấy ngày nữa tôi sẽ đến thôn làm việc."
"Được, cảm ơn." Dương Bách Xuyên cầm tay người ta, mỉm cười đáp lời.