Nàng...nàng đang sợ tu vi không theo kịp, sợ bản thân sẽ mang lại phiền phức cho hắn, thế nên Dương Bách Xuyên có thể tưởng tượng được nàng đã cố gắng hơn bất kỳ ai hết, thứ nàng phải trả giá cũng nhiều hơn gấp bội, nàng làm tất cả chỉ vì một câu nói ngày hôm nay: “Nàng bằng lòng làm cái bóng của hắn mãi mãi, đi cùng hắn cả đời.”
Lòng chân thành này lớn tới mức nào đây?
Dương Bách Xuyên có cảm động không?
Đương nhiên là cảm động, hơn nữa trong lòng hắn còn có chút cảm giác chua xót, hắn bước tới đưa tay vỗ lên đầu của Ngô Mặc Thu: “Nha đầu ngốc...ta đáp ứng với muội, từ nay về sau, cho dù đi đâu cũng sẽ mang theo muội, không xa không rời.”
Advertisement
“Chủ nhân ~” Vành mắt Ngô Mặc Thu đỏ lên, gương mặt lộ ra nụ cười vui sướng, bao nhiêu nỗ lực khổ sở tu luyện chính là vì một câu nói này của chủ nhân, tất cả mọi khó khăn của nàng đều đáng giá.
“Được rồi, chúng ta nên đi tìm Hạ sư tỷ và Diệp Vô Tâm thôi, ta sợ Quan Thiên Ngạo sẽ gây bất lợi cho các nàng.” Dương Bách Xuyên cười cười nói.
“Được, chủ nhân yên tâm, bây giờ Thu Nhi cũng đã tu luyện được một số thiên phú thần thông của Quỷ ty, nhất định có thể giúp chủ nhân một tay.” Ngô Mặc Thu lập tức vui vẻ nói.
Advertisement
Dứt lời, nàng lại ẩn mình bên cạnh Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên cẩn thận cảm nhận lại, quả thật là không phát hiện ra sự tồn tại của Ngô Mặc Thu, mấy ngày trước ở trên phi hành thuyền, mặc dù cảm nhận được Ngô Mặc Thu nhưng lúc đó Hạ Thiền đã phóng ra một khí tức cường đại, khiến cho Ngô Mặc Thu lo lắng, cho rằng Hạ Thiền gây nhiều bất lợi cho hắn, cộng thêm vốn dĩ giữa hắn và Ngô Mặc Thu còn có khí tức thần hồn giống nhau, vậy nên hắn mới có thể cảm nhận được nàng.
Có điều, vào lúc này, sau khi Ngô Mặc Thu ẩn thân, Dương Bách Xuyên lại không phát hiện được ra nàng nữa.
Trong lòng hắn cảm thán, xem ra thế gian này thiên phú của Quỷ tu là độc nhất vô nhị.
Ngô Mặc Thu sớm đã có thiên phú ẩn thân, nhưng tu vi tăng lên, thiên phú này lại ngày càng cao thâm, đã đạt tới ngưỡng có thể dung hòa với trời đất.
Như vậy xem ra, thiên phú ẩn thân này quả thật là đáng sợ.
Dương Bách Xuyên nghĩ bản thân hắn còn không cảm nhận được thì người khác cũng đừng mơ, nếu như Thu Nhi bất ngờ đánh lén, e là không một ai có thể tránh được?
Dù sao thì lần này Ngô Mặc Thu cũng lén lút theo tới đây, ngược lại cũng trở thành một lá bài tẩy trong bí cảnh này, trong lòng cũng tốt hơn nhiều.
“Thu Nhi, chúng ta đi thôi, trong bí cảnh chúng ta sẽ trao đổi bằng thần thức, muội cũng phải cẩn thận.” Dương Bách Xuyên dặn dò.
“Chủ nhân yên tâm, Thu Nhi sẽ cẩn thận.” Giọng của Ngô Mặc Thu vang lên.
Nếu như không phải có thể trao đổi thần thức với Ngô Mặc Thu, Dương Bách Xuyên chắc chắn sẽ không phát hiện ra nàng đang ở bên cạnh mình.
Tâm tình của Dương Bách Xuyên rất tốt, sau khi chọn một phương hướng, dặn dò Ngô Mặc Thu rồi vội vàng lên đường, trước tiên hắn phải tìm được Hạ Thiền và Diệp Vô Tâm, đến khi đó ba người bọn họ có thể hợp thành một nhóm nhỏ, đi lại trong bí cảnh cũng sẽ dễ dàng hơn.
Đi một đoạn đường, mục tiêu của Dương Bách Xuyên là một ngọn núi ở phía xa, nơi đó cũng tương đối gần với Hoa Hải.
Ở nơi này, hắn hoàn toàn không biết gì về tình huống xung quanh, cũng không quen thuộc địa hình, vì vậy chỉ đành tùy tiện đi về một hướng.
Một lúc lâu sau, hắn đã xuyên qua Hoa Hải tiến vào một rừng rậm quỷ dị.
Nhìn thấy ngọn núi đang ở ngay phía trướng, nhưng hắn bắt buộc phải đi xuyên qua khu rừng này mới có thể đến được.
Nói nơi này là khu rừng quỷ dị nhưng bởi vì bí cảnh này vốn không có mặt trời, mặt trăng và các vì sao, bầu trời tối đen, sau khi tiến vào khu rừng này thì càng lúc càng tối.
Mười phút sau, Dương Bách Xuyên gần như không nhìn thấy ánh sáng, giống bước chân vào màn đêm.
Ngay lúc này, trong đầu hắn bỗng nhiên vang lên giọng nói của Ngô Mặc Thu: “Chủ nhân, muội cảm nhận được, hình như chúng ta đang bị theo dõi ~”
Nghe Ngô Mặc Thu nói vậy, Dương Bách Xuyên dừng bước, hắn không cảm nhận được không có nghĩa là Ngô Mặc Thu cũng như vậy, nàng là Quỷ tu, từ một góc độ nào đó mà nói, Quỷ tu là linh hồn tu vi nhập đạo, cảm giác sẽ nhạy bén hơn so với tu chân giả.
Huống chi, hiện tại tu vi của Ngô Mặc Thu cũng không hề yếu, nếu nàng đã nói như vậy thì cũng rất có khả năng.
Chỉ là ở một nơi như vậy, Dương Bách Xuyên cũng không biết mình đã bị cái gì theo dõi?
Là Yêu tu sao? Là thú hoang trong bí cảnh hay là nhân tộc?
Dừng lại một lúc, Dương Bách Xuyên lại tiếp tục đi, hắn không quay đầu mà chỉ đi chậm lại, trong lòng thầm trao đổi với Ngô Mặc Thu: “Thu Nhi, muội quan sát ở phía sau, cẩn thận một chút, nhìn xem thứ gì đang theo dõi chúng ta.”