Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2379



Dương Bách Xuyên bắt đầu đảo mắt nói: “Ồ ra là như vậy, ta cũng đâu lấy không đồ của ngươi, bí cảnh Thao Thiết hiểm ác thế nào ngươi cũng thấy đấy, khắp nơi đều có loài hoang thú như hổ Xích Lân, ngươi còn là một đứa trẻ bị thất lạc với gia đình, rất dễ bị hoang thú ăn mất, ngươi đi theo ta, ta bảo bọc cho ngươi ở bí cảnh này, thế nào?”  

“Bảo bọc ta?” Rùa con không hiểu.  

“Ai ya, chính là ta bảo vệ ngươi đó, thế nào, đủ tình nghĩa không?” Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười.  

“Ra là như thế, bình thường A tỷ cũng bảo vệ ta, được rồi, vậy ngươi chính là đại ca của ta.” Ngẫm nghĩ một lúc, rùa con vui vẻ nói, trong lòng nó nghĩ, cuối cùng cũng không cần phải sợ nữa.”  

“Haha, đúng là ý này, về sau ta chính là ca ca của ngươi, còn ngươi là tiểu đệ của ta, đại ca nói gì thì đệ đệ phải nghe đó, ca ca hỏi thì đệ cũng phải trả lời thành thật, biết chưa?” Dương Bách Xuyên bắt đầu sử dụng chiêu lừa đảo.  

“Dạ dạ, Tiểu Quy đã biết, tỷ của ta đã nói, phải nghe lời ca ca tỷ tỷ, không được nói dối, hỏi cái gì thì nói cái đó.” Rùa con vô cùng thành thật, ánh mắt tràn đầy vẻ cảm động.  

Advertisement

Chú rùa con đang cảm động thì...  

Ý cười trên mặt Dương Bách Xuyên càng sâu hơn: “Đúng là đứa trẻ ngoan.”  

Lúc trước, sư phụ hắn từng nói, sau khi Yêu tộc có hiểu biết thì linh trí của nó phát triển rất chậm, hiện tại xem ra, toàn bộ những đặc điểm này đều được thể hiện trên người rùa con.  

Vậy thì yên tâm rồi.  

“Rùa con, có bao nhiêu Hải Yêu đi cùng đệ tới đây? Bọn họ là những Hải tộc nào? Tất cả đều rất giàu có sao?” Lúc này, Dương Bách Xuyên giống như là sói xám giả làm bà ngoại.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên nảy ra ý xấu, hắn thấy được con đường phát tài từ trên người rùa con.  

Rùa con mang theo nhiều hàng tốt tư vậy, chắc chắn những Hải Yêu khác cũng sẽ không kém.  

Rùa con cũng không biết Dương Bách Xuyên nổi lên ý xấu xa gì, sau khi nghĩ ngợi thì nghiêm túc trả lời: “Rất nhiều, có thái tử Giao Long, công chúa Bạch Tuộc, một trong những vị tướng Cá Mập Trắng lớn, còn có cả Hải Hầu vương đáng ghét, bọn họ đều là những dòng chính của những thế lực bá chủ một phương ở địa hạt Đại Hải, của cải đương nhiên không thua kém Long Quy chúng ta.”  

“Hì hì ~ Tốt, chút nữa ta sẽ đưa đệ đi tìm tộc nhân, bọn họ ai dám bắt nạt đệ, người làm ca ca như ta sẽ xả giận thay cho đệ, thế nào?” Nụ cười của Dương Bách Xuyên cực kỳ nham hiểm.  

Không ngờ rùa con lại cảm động nói: “Đại ca đúng là người tốt, đệ ghét nhất là Hải Hầu tử và thái tử Giao Long, lúc nào bọn họ cũng bắt nạt đệ.”  

“Được, đợi lát nữa tìm thấy bọn họ, đại ca chút giận cho đệ, haha ~” Dương Bách Xuyên cười lớn.  

Có tiểu đệ là rùa con là có thể danh chính ngôn thuận để ăn cướp. Dòng chính Hải Yêu giàu lắm đó ~  

“Đi, chúng ta đi tìm tộc nhân của đệ.” Dương Bách Xuyên haha cười to, hắn vung tay lên thu luôn cả thi thể hổ Xích Lân vào trong nhẫn không gian, mặc dù trong cơ thể của hoang thú không có yêu đan, nhưng Dương Bách Xuyên đã xem qua, bộ lông toàn thân và máu xương đều là bảo bối, lấy luyện đan luyện khí hay dùng để vẽ bùa chú cũng không tệ, máu và thịt của nó cũng rất mạnh, ăn vào có thể bổ sung khí huyết, cả cơ thể đều quý giá, đương nhiên hắn sẽ không bỏ phí.  

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên mang theo rùa con và Ngô Mặc Thu đang ẩn thân cùng đi về phía trước.  

Toàn bộ thung lũng này rất dài, đi nửa tiếng vẫn chưa thoát được ra ngoài, vốn dĩ Dương Bách Xuyên định chuẩn bị xuống núi, nhưng vì gặp được rùa con nên mới nán lại, lúc này nhìn thung lũng rất âm u, đi mãi cũng không thấy đường ra, vì thế Dương Bách Xuyên dừng lại rồi nói: “Chúng ta chuẩn bị l3n đỉnh núi, nếu cứ đi xuống như thế này sẽ không có điểm cuối, l3n đỉnh núi nhìn thử xem có thấy chỗ nào đặc biệt không.”  

Hắn cảm giác được ma khí mà Quan Thiên Ngạo để lại trên người hắn càng ngày càng mờ nhạt, có lẽ là do khoảng cách quá xa.  

Hắn cũng không cảm ứng được khí tức từ Truyền Tấn Phù của Hạ Thiền và Diệp Vô Tâm. Thay vì cứ đi bộ không có điểm đến như thế này, chi bằng l3n đỉnh núi nhìn xa một chút.  

Có điều, lúc này rùa con lại lên tiếng: “Đại ca, cứ đi thẳng từ chỗ này, sau đó đi về phía Đông thêm một nghìn dặm chính là sào huyệt của Thao Thiết, đệ nghĩ chắc bọn họ đều đi tới hang ổ Thao Thiết rồi.”  

“Ặc ~ Đệ biết tình huống ở chỗ này?” Dương Bách Xuyên hỏi.  

“Biết chứ ~” Rùa con đáp.  

Dương Bách Xuyên mặt đầy vạch đen: “Biết sao đệ không nói?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.