Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2382



Theo lời của tiểu rùa đen, nơi này chính là tuyến phòng ngự của sào huyệt Thao Thiết, nên Dương Bách Xuyên tin tưởng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.  

“Tiên sinh, hình như phía trước không thích hợp, ta cảm nhận được một luồng hơi thở âm linh cường đại.” Ngô Mặc Thu nói.  

“Ừ, ta cũng cảm nhận được, Thu Nhi, muội cẩn thận chút, ta đi trước…”  

“Gào ~”  

Dương Bách Xuyên còn chưa nói xong, một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên.  

Advertisement

Ngay sau đó mặt cỏ dưới chân bắt đầu chấn động.  

“Lui về sau ~”  

Sắc mặt của Dương Bách Xuyên thay đổi, hét lớn một tiếng.  

Ngay sau đó nhanh chóng lùi về sau hơn ba mươi mét.  

“Ầm đùng ~”  

Bùn đất phía trước bị đùn lên.  

Ngay sau đó mây mù dày đặc cuồn cuộn quay cuồng tản ra.  

Dương Bách Xuyên nhìn lên, hít một hơi thật sâu.  

Chỉ thấy một con quái vật có ngoại hình như sư tử, cái đầu cao ba bốn trượng, thân thể cao chín trượng, hình thể vô cùng to lớn xuất hiện.  

Từ trên người con quái vật này, toàn thân là bùn đất, hiển nhiên vừa bò ra từ trong đầm lầy, một đôi mắt xanh đen nhìn chăm chú vào Dương Bách Xuyên.  

“Đây?”  

Dương Bách Xuyên há hốc mồm.  

“Tiểu rùa đen, không phải ngươi nói là u linh sao? CMN hình thể cũng quá lớn rồi?”  

“Đại ca, huynh cẩn thận cảm thụ một chút, nó phát ra khí âm sát cường đại, đó chính là u linh, chỉ là nó dùng bùn đất trong đầm lấy để tạo quần áo thân thể.” Tiểu rùa đen nói.  

Dương Bách Xuyên phóng mắt ra xa, trong cảm nhận của hắn, con quái vật khổng lồ trước mắt đúng như lời tiểu rùa đen nói.  

Nhưng nhìn qua cũng quá dọa người.  

“Tiểu rùa đen, ngươi đi thử độ sâu cạn đi.” Dương Bách Xuyên lui về sau, làm tiểu rùa đen đi thử nước.  

“A ~ đại ca ta sợ.” Tiểu rùa đen rụt cổ lại.  

“Ít nói nhảm, chạy nhanh đi, mai rùa của ngươi rắn chắc có lực kháng cắn, đi lên thử xen, ta tìm cơ hội xử lý, cái này gọi là phối hợp lẫn nhau, hiểu không?” Lúc này Dương Bách Xuyên rất bá đạo.  

“Nhưng…” Tiểu rùa đen còn định nói gì đó.  

Nhưng đã bị Dương Bách Xuyên nhấc chân đá lên trên mông.  

“Làm ngươi đi thì đi đi, dài dòng như vậy làm gì.”  

“Bịch ~” Sau một đá, tiểu rùa đen kêu to bay về phía quái vật khổng lồ.  

“Gào ~”  

U linh như một con sư tử gầm lên, vung móng vuốt về phía tiểu rùa đen.  

Tiểu rùa đen hoàn toàn bị Dương Bách Xuyên không phụ trách nhiệm bắt không trâu bắt chó đi cày, lúc này chỉ có thể phản kích.  

Cả người tiểu rùa đen bừng lên ánh sáng xanh, đối mặt với móng vuốt của quái vật khổng lồ, sợ hãi kêu to, nâng lên một bàn tay đánh trả lại.  

Ở trong mắt của Dương Bách Xuyên, tiểu rùa đen vung tay lên hình thành ba móng vuốt hình thú khổng lồ, to bằng cối xay, đối đầu với quái vật u linh.  

“Ầm ~”  

Tiếng nổ lớn vang lên.  

Lần này là tiếng kêu thảm thiết của quái vật khổng lồ, móng vuốt khổng lồ bị tiểu rùa đen đánh vỡ, hóa thành bùn nát.  

Nhưng ở trong tai của Dương Bách Xuyên, tiếng gào thét của con quái vật u linh này càng giống như một loại tức giận sau khi bị tiểu rùa đen đánh gãy một móng vuốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.