Cung điện nằm dưới sào huyệt Thao Thiết không biết có lai lịch gì, nhưng nhất định không phải loại tầm thường, chắc hẳn sáu món Tiên Bảo kia cũng xuất ra từ trong đại điện.
Thế nên, mấy món Tiên Bảo kia rất có thể là chìa khóa để mở trận pháp kết giới đại điện.
Dương Bách Xuyên nhấc kiếm, chém lên kết giới.
“Ầm ~”
Advertisement
Giây sau, bề mặt kết giới đã truyền tới một lực lượng khổng lồ, trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên bị cỗ sức mạnh này đánh bay.
Khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, may mà không quá nghiêm trọng, hiện tại hắn có thể xác định, nếu muốn tiến vào đại điện thì phải có sáu món Tiên Bảo mới được.
Trong sáu món Tiên Bảo, Thanh Uyên điểu đã cướp đi chuỗi hạt, Long Kiều Nam thì nuốt mất thanh tuyền, Quan Thiên Ngạo lấy đi đại đao, Thạch Sơn Thạch Thủy thì cuỗm được viên đá, vòng Kim Cang có lẽ đã bị Ngô Mặc Thu đoạt được, chỉ còn cây phi kiếm kia thì bị côn của Hầu Đậu Đậu đánh rớt xuống, dẫn tới tranh đoạt trên diện rộng.
Advertisement
Bây hắn giờ đã biết, nếu muốn vào được đại điện thì cần có Tiên Bảo, nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên gọi: “Thu Nhi ~”
Quả nhiên vòng Kim Cang đã nằm trong tay Thu Nhi, vậy thì hắn có thể tiến vào đại điện.
“Chủ nhân, Thu Nhi lấy được vòng Kim Cang ~” Giọng của Ngô Mặc Thu vang lên trong đầu.
Dương Bách Xuyên mỉm cười, Ngô Mặc Thu quả nhiên đoạt được một món.
Hắn thuận miệng nói: “Thử công kích vào kết giới đại điện, hình như kết giới này cần có Tiên Bảo mới có thể mở.”
“Được, chủ nhân lùi về sau.” Ngô Mặc Thu đáp.
Dương Bách Xuyên lập tức chuẩn bị kỹ càng, đợi sau khi Ngô Mặc Thu mở kết giới thì hắn sẽ vọt vào, trước đó, Dương Bách Xuyên đã lờ mờ cảm nhận được, khi Quan Thiên Ngạo dùng Tiên Bảo chém xuống, kết giới chỉ mở ra trong một thời gian rất ngắn, nhưng đối với hắn thì như vậy cũng đủ rồi.
“Ầm ầm ~”
Trong tiếng nổ vang, Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy trên kết giới đại điện xuất hiện một cái khe, chiều rộng khoảng chừng một thước, cao ba thước.
Trong lòng mừng thầm, hắn biết cánh cửa đã được mở.
“Muội tìm Hầu Đậu Đậu và Diệp Vô Tâm rồi tiến vào sau, ta đuổi theo Quan Thiên Ngạo.” Dứt lời, Dương Bách Xuyên nhanh như chớp vọt vào trong khe nứt.
Sau một hồi choáng váng, Dương Bách Xuyên cảm thấy dưới chân đã vững vàng, khi mở mắt ra, hắn phát hiện nơi mình xuất hiện không phải là bên trong cung điện như tưởng tượng, mà là một thế giới đầy xương trắng.
Bầu trời đỏ như máu, mênh mông vô tận, sấm chớp rền vang, gió nổi mây bay, có tiếng rống rung trời, lại nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ sinh linh nào.
Cảnh tượng thế giới này giống như là ngày tận thế.
Theo tầm nhìn, Dương Bách Xuyên phát hiện mình đang đứng trên mặt đất trắng xóa, đỉnh núi san sát nhau kéo dài vô tận, đủ các dãy núi màu trắng quỷ dị, trên đó không có lấy một ngọn cỏ, một luồng hơi thở chết chóc khiến cho người ta nghẹt thở, trong vô hình xuất hiện cỗ uy áp đè nặng, làm cho Dương Bách Xuyên gần như ngã quỵ.
Hắn cố gắng đứng dậy, lúc này Càn Khôn Tạo Hóa Quyết trong cơ thể cũng tự động chống lại cỗ uy áp.
Dương Bách Xuyên vui mừng, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, cấm chế đã hoàn toàn biến mất, cuối cùng cũng có thể dùng pháp lực.
Có điều, hơi thở chết chóc và uy áp vô hình ở nơi này cũng mạnh hơn gấp mấy chục lần so với thế giới bên ngoài.
Nếu không sử dụng toàn bộ chân khí để chống đỡ thì e là sẽ bị đè bẹp.
Đúng là một nơi quỷ dị.
Vào lúc này, một tiếng cười nham hiểm vang lên.
“Dương Bách Xuyên, không thể không thừa nhận, ngươi đúng là có chút bản lĩnh, thế mà lại vào được đây, nhưng mà cũng chỉ có vậy mà thôi, bây giờ bản thiếu sẽ tiễn ngươi một đoạn đường, Luyện Thiên Trận Kỳ của bản thiếu cũng nên thu về rồi.”
Dương Bách Xuyên ngẩng đầu, hắn phát hiện Quan Thiên Ngạo đang đứng cách đó ba mươi mét.
“Quan Thiên Ngạo, có phải ngươi đã bắt Hạ Thiền không?” Trong lòng Dương Bách Xuyên lo lắng, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh hỏi, huyết sát và uy áp ở nơi này đều khiến hắn bị ảnh hưởng rất lớn, mặc dù có thể sử dụng pháp lực nhưng lại phải chống đỡ cỗ uy áp này, mà trong mắt hắn, Quan Thiên Ngạo gần như không hề bị ảnh hưởng.