Một tiếng nổ rung trời, quái vật xương khô kêu rên, tiếp theo sập xuống cùng với từng tiếng kêu thảm thiết.
Ở trong mắt Dương Bách Xuyên, chỉ thấy một kiếm hỗn loạn này của sư phụ như chứa đựng kiếm ý không nói rõ được ở bên trong, vô cùng huyền ảo, làm đầu óc của hắn rơi vào một loại cảnh giới quên mất bản thân.
Khắp đầu óc chỉ có uy lực và kiếm ý trong một kiếm này của sư phụ.
Giống như bắt được gì đó, nhưng lại không nhìn thấy không bắt được.
Thật sự vô cùng huyền ảo, trong nháy mắt dường như kiếm đạo của hắn mở ra một cánh cổng mới.
Một lúc sau toàn bộ thế giới đều yên tĩnh, tất cả bộ xương khô biến mất không thấy, cũng trong khoảnh khắc này, sư phụ bay lên trên tế đàn xương trắng, cầm kiếm chỉ lên trời, chém xuống, hét lớn: “Khai Thiên!”
Trong giây lát, toàn bộ không gian huyết sắc hỏng mất…
Dương Bách Xuyên thấy được diện mạo vốn có của đại điện, thấy được Hầu Đậu Đậu và Trịnh Bân Bân đứng đằng xa, lôi điện và ma khí trên tế đàn xương trắng đã biến mất không thấy.
“Nhanh cứu người.” Lúc này sư phụ hô to một câu với Hầu Đậu Đậu và Trịnh Bân Bân, ngân quang của kiếm Đồ Long lập lòe, lôi điện trên không biến mất, tất cả đều bị kiếm khí của sư phụ ngăn cản, không có một tia lôi điện nào dừng ở trên người tiểu phượng hoàng và chồn nhỏ.
Hiển nhiên trong khoảng thời gian ngắn, Vân Thiên Tà đã ngăn cản uy lực của lôi điện trên tế đàn xương trắng, lúc này vì thiếu phân thân nên mới làm Hầu Đậu Đậu và Trịnh Bân Bân ra tay cứu tiểu phượng hoàng và chồn nhỏ.
Phía xa Hầu Đậu Đậu và Trịnh Bân Bân đã được Dương Bách Xuyên dặn trước, lúc trước không nhìn thấy thân ảnh của Dương Bách Xuyên, nhưng lại thấy được từng bộ xương khô nứt vỡ, cuối cùng hóa thành tro.
Hai người nghe thấy tiếng gầm rú kinh thiên động địa và tiếng đánh nhau, mặc dù không nhìn thấy nhưng cũng đoán được Dương Bách Xuyên đi vào trận pháp, sau đó thấy được chồn nhỏ và tiểu phượng hoàng trên tế đàn xương trắng, cũng thấy được Dương Bách Xuyên đang chống lại lôi điện trên bầu trời. Nghe thấy Dương Bách Xuyên hô to nhanh cứu người, mặc dù kỳ quái âm thanh của Dương Bách Xuyên hơi thay đổi, nhưng lại không nghĩ nhiều, vội vàng phi lên tế đàn xương trắng cứu tiểu phượng hoàng và chồn nhỏ.
Hai người lập tức đuổi đến tế đàn xương trắng, nhưng lại bị một lực lượng mạnh mẽ đâm bay.
Lúc này mới biết được ngoài lôi điện trên tế đàn xương trắng, còn có cả một tầng ma khí.
Uy lực của lôi điện đã bị Dương Bách Xuyên ngăn cản, lúc này hai người bọn họ phải phá vỡ ma khí cứu ra chồn nhỏ và tiểu phượng hoàng.
Hầu Đậu Đậu tức giận gầm lên, hóa thân thành chín trượng, cầm trường côn đen nhánh đập xuống tế đàn.
Cùng lúc đó, Trịnh Bân Bân cũng thúc giục Phong Lôi, mạnh mẽ tung ra một kích xuống.
Chỉ một tầng ma khí mà thôi, hai người vẫn có tin tưởng có thể phá bỏ nó.
Thiên Cốt Thiên Ma Trận và uy lực cường đại của lôi điện đã bị Dương Bách Xuyên phá hủy, hiện tại Hầu Đậu Đậu và Trịnh Bân Bân nhất định phải phá hủy ma khí cứu tiểu phượng hoàng và chồn nhỏ ra.
“Lão đại, chờ ta, ta cứu ngươi ra.” Hầu Đậu Đậu gầm lên, nó nhìn thấy chồn nhỏ uể oải không sức sống nằm trên tế đàn, đôi mắt ửng đỏ. Nhớ lại những ngày tháng vô lo vô nghĩ bên cạnh Dương Bách Xuyên của chồn nhỏ, Hầu Đậu Đậu vừa tức giận vừa đau lòng, lớn lên từ nhỏ với nhau, ở trong lòng Hầu Đậu Đậu, chồn nhỏ và mình giống như một đôi tỷ đệ.
“Rầm rầm ~”
Hai tiếng rung động lớn vang lên, Hầu Đậu Đậu và Trịnh Bân Bân xuất kích hung hăng đánh vào tế đàn xương trắng.
“Phụt…”
Dưới sự tấn công của hai người, sát khí nồng đậm tản ra.
Một tầng kết giới bị giải trừ.
Ngay lập tức Hầu Đậu Đậu vọt lên tế đàn bế chồn nhỏ bay ra tế đàn, bên kia Trịnh Bân Bân nắm lấy tiểu phượng hoàng rời đi.
Có thể thuận lợi giải trừ kết giới ma khí trên tế đàn xương trắng, phần lớn là nhờ Dương Bách Xuyên hoặc nói cách khác là Vân Thiên Tà đã tiêu diệt Thiên Cốt Thiên Ma, chống đỡ lôi điện đánh xuống trên đại điện.
Lúc này Dương Bách Xuyên nhìn thấy Hầu Đậu Đậu và Trịnh Bân Bân đã cứu được chồn nhỏ và tiểu phượng hoàng, trong lòng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hiện tại hắn đặt lực chú ý lên trên thủ đoạn của sư phụ, đỉnh đầu còn có lôi điện, chứng tỏ Thiên Cốt Thiên Ma Trận hoặc kết giới Thiên Trảm vẫn chưa bị phá.
Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên cảm nhận được kiếm ý của sư phụ biến đổi, đột nhiên đâm kiếm về phía trước, lôi điện ầm ầm vỡ nứt.
“Ầm ~”
Ngay lập tức lôi điện biến mất.
Sau đó sư phụ phi thân xuống, đâm một kiếm vào tế đàn xương trắng.
Khoảnh khắc mũi kiếm chỉ còn cách tế đàn 3 mét, một tiếng gầm vang lên.
“Ngươi dám ~”
Một thanh kiếm bay đến mang theo tiếng xé gió đột nhiên đột kích.
Giống như sao băng lao xuống, đánh thẳng vào Dương Bách Xuyên.
Lúc này Dương Bách Xuyên cảm thấy sắc mặt của sư phụ thay đổi, lạnh lùng chuyển thế kiếm, chém ngang, bổ một nhát vào thanh kiếm đang bay đến.