Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2541



Cho nên Dương Bách Xuyên vội vàng chạy trốn, hận không thể tìm khe đất chui vào, CMN quá xấu hổ.  

Nếu Lý Phượng Ngọc biết chính mình ngủ sư muội của nàng, không biết có trở mặt hay không.  

Thương Vũ Tình phi người đuổi sát Dương Bách Xuyên…  

Mặc dù Dương Bách Xuyên đi rồi nhưng cổng lớn của Tinh Thần Môn lại rất náo nhiệt, sinh ra hứng thú rất lớn với lời nói của Thương Vũ Hoan.  

“Hoan Nhi, tướng công nương tử là gì? Tại sao sư thúc tổ lại để muội gọi là tướng công?”  

“Đúng vậy, Hoan Nhi, nói nhanh đi, mấy ngày chúng ta không ở muội và sư thúc tổ đang làm cái gì?”  

“Hoan Nhi…”  

Mấy nữ tử đơn thuần tràn đầy lòng tò mò, một đám truy hỏi Thương Vũ Hoan.  

Thương Vũ Hoan ngây thơ mờ mịt, cảm giác chính mình nói sai rồi, nhưng đối mặt với câu hỏi của các tỷ muội, nàng cũng nói ra: “Thật ra cũng không có gì, sau khi các ngươi đi rồi, ta cầm theo một cái yếm hỏi chàng ấy mặc như thế nào.  

Sau đó chàng ấy dạy ta mặc, sau đó… Sư thúc tổ bảo ta gọi chàng ấy là tướng công, chàng ấy gọi ta là nương tử…”  

“Khụ khụ khụ…”  

Lý Phượng Ngọc đứng bên cạnh nghe vậy, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng ho khan ngắt lời Thương Vũ Hoan: “Đều dừng ở đây, tất cả trở về bế quan tu luyện, lần này sư thúc tổ mạo hiểm tìm linh dược luyện đan cho chúng ta, Tinh Thần Môn của chúng ta sắp gặp phải một bài kiểm tra nghiêm túc, chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong, các muội không thể lười biếng, không thể cô phụ kỳ vọng của sư thúc tổ.”  

Nói xong, nhìn Thương Vũ Hoan, nói: “Hoan Nhi, đặc biệt là muội, sư thúc tổ yêu quý muội hơn, muội càng không thể lười biếng, cô phụ sư thúc tổ, biết chưa?”  

“Hoan Nhi đã biết.” Thương Vũ Hoan nhanh chóng trả lời.  

“Được rồi, đi đi, trong khoảng thời gian này ta sẽ mở ra đại trận bảo vệ núi, không ai được ra khỏi sơn môn, tu luyện tốt chờ sư thúc tổ trở về.” Lý Phượng Ngọc uy nghiêm nói.  

“Vâng, tuân theo mệnh lệnh của đại sư tỷ.” Tám nữ đồng thanh trả lời, xoay người đi vào sơn môn.  

Hầu Đậu Đậu và tiểu Phượng Hoàng cũng trở về Tinh Thần Môn, nhưng không ai nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng của Hầu Đậu Đậu, nghẹn cười, đi hai ba bước vọt vào một chỗ hẻo lánh của Tinh Thần Môn, cười như điên: “Ha ha ha… Đại ca buồn cười quá, ha ha ha…”  

Lúc này Lý Phượng Ngọc đứng trước sơn môn, nhìn về phía chân trời phía xa, nơi Dương Bách Xuyên rời đi, sắc mặt ửng đỏ, lẩm bẩm: “Sư thúc tổ cũng coi như là người có cá tính, nếu chín sư muội đều trở thành đạo lữ của sư thúc tổ, cũng là một chuyện tốt.  

Haizz, chín nha đầu phong bế mấy ngàn năm không tiếp xúc với bên ngoài, không am hiểu việc nam nữ, xem ra ta phải tìm thời gian dạy các nàng mới được. Sư thúc tổ không phải vật trong ao, trước kia còn lo lắng hắn sẽ rời đi, hiện tại xem ra trong thời gian ngắn hắn sẽ không rời khỏi đây.  

Chúng ta đi ra ngoài ba ngày hắn đã ngủ Hoan Nhi, lần này dẫn theo Tình Nhi đi ra ngoài, chắc cũng sẽ trở thành nương tử của sư thúc tổ. Biết vậy ta đã cho thêm hai nha đầu đi theo sư thúc tổ, sau đó sư thúc tổ sẽ dừng lại ở Tinh Thần Môn, thật sự là một ý định không tồi, ha ha…”  

Nói đến đây Lý Phượng Ngọc mỉm cười, chỉ là tiếng cười của nàng rất quái dị.  

Nếu Dương Bách Xuyên nghe được lời lẩm bẩm của Lý Phượng Ngọc, không biết hắn có vui vẻ đến mức rơi xuống từ trên không trung hay không?  

Lúc này Dương Bách Xuyên đang ôm chồn nhỏ trong ngực, phía sau Thương Vũ Tình đuổi theo, đi lên tò mò hỏi: “Sư thúc tổ, tướng công là gì? Tại sao người lại gọi Hoan Nhi là nương tử? Có nghĩa là gì vậy?”  

Thương Vũ Tinh đeo khăn che mặt, chớp mắt tò mò hỏi Dương Bách Xuyên.  

“Khụ ~”  

Dương Bách Xuyên suýt chút nữa phun máu.  

Hắn thật sự dở khóc dở cười, may mắn hiện tại bên cạnh không có ai, Thương Vũ Tình cũng giống như Thương Vũ Hoan và mấy nữ tử khác, tất cả đều là giấy trắng, dốt đặc cán mai với mấy chuyện này.  

“Khụ khụ, tướng công nghĩa là nam nhân tốt, nương tử là bạn tốt.” Dương Bách Xuyên thuận miệng lừa gạt.  

“A, thì ra là vậy ~” Thương Vũ Tình nghiêm túc gật đầu, sau đó nói: “Sư thúc tổ, con cũng muốn làm nương tử của người, con cũng sẽ là bạn tốt với người.”  

“A ~ Không được, loại bạn tốt này không dễ làm.” Lúc này trong lòng của Dương Bách Xuyên rất rối loạn.  

“Sư thúc tổ, người… Con…. Người làm Hoan Nhi làm nương tử của người, tại sao không cho con làm? Con…” Thương Vũ Tình vừa nói, nước mắt bắt đầu đong đầy trong hốc mắt.  

Dương Bách Xuyên nhìn Thương Vũ Tình, đầu sắp nổ tung.  

CMN rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy.  

Tạo nghiệt!  

“Được được được, ngươi cũng là nương tử của ta.” Nhìn Thương Vũ Tình sắp khóc, Dương Bách Xuyên vội vàng nói.  

“Cảm ơn sư thúc tổ.” Thương Vũ Tình vui vẻ nói.  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới lấy lại phản ứng, nha đầu này chính là nghịch ngợm tinh ranh.  

Không còn gì để nói, trong lòng thầm nói: “Chờ sư thúc tổ dạy ngươi, xem ngươi còn muốn làm nương tử của ta hay không.”  

Hai người bay tiếp, Dương Bách Xuyên nhìn Thương đeo khăn che mặt, tò mò hỏi: “Tình Nhi, tại sao người lại đeo khăn che mặt?” Trong suy nghĩ của hắn, có lẽ trên mặt nha đầu này có vết bớt hay gì đó, cho nên luôn đeo khăn che mặt.  

Mười người các nàng bị phong ấn trong Tinh Thần Môn mấy ngàn năm, không gặp người ngoài, đeo khăn che mặt hay không cũng giống nhau, có ai chê cười người một nhà đâu đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.