"À đúng rồi tổ sư thúc, chúng ta thử đào một đường hầm thông ra ngoài rồi rời đi từ bên kia núi không phải là được rồi sao?" Thương Vũ Tình lên tiếng.
Hai mắt Dương Bách Xuyên sáng lên: "Có thể thử xem sao. Chúng ta không thể bị nhốt ở đây."
Khi hắn nói chuyện, trong tay loé lên tia sáng sắc bén, kiếm Đồ Long xuất hiện chém vào sườn núi.
Hắn cảm thấy có thể thử cách này của Thương Vũ Tình. Dù sao bọn họ cũng là người tu chân, dùng sức lực cường đại đào một đường hầm trong lòng núi thông ra ngoài không phải chuyện gì khó.
Ầm! Kiếm Đồ Long chém vào đá.
Dương Bách Xuyên cứ tưởng vách đá trong núi rất cứng, không ngờ kiếm Đồ Long lại dễ dàng chém vào sâu hơn phân nửa. Điều này khiến Dương Bách Xuyên mừng thầm.
Nhưng ngay sau đó, hắn trở nên cay đắng.
Bởi vì hắn cảm thấy kiếm Đồ Long như chém vào chất dính vạn năm, không rút ra được. Vết nứt chém ra trên sườn núi bốc hơi nóng, nhưng bên ngoài lại lạnh lẽo. Dương Bách Xuyên vội vàng rút kiếm Đồ Long ra.
Lúc này nhìn lại mới thấy vách đá bị hắn chém đang từ từ khép lại.
Cảnh tượng này khiến Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình đều cảm thấy kinh ngạc, không ngờ lại có loại đá ngoài lạnh trong nóng như vậy. Thảo nào vết nứt chém ra lại khép lại, thật ra là nguyên lý nóng nở lạnh co.
Hai người đều chán nản. Lòng núi thế này thì không đào nổi, bởi vì sau khi bọn họ đào nó sẽ thu nhỏ lại do nóng nở lạnh co.
Hơn nữa, chất liệu này mềm dẻo chứ không cứng, kiếm Đồ Long không phá hủy được. Vì vậy, đào hầm không khả thi.
"Tổ sư thúc, làm sao bây giờ? Hay là chúng ta xông ra ngoài liều mạng với thú Ngũ Hành? Nơi này là đường cùng rồi, không ra ngoài thì chúng ta sẽ bị nhốt." Thương Vũ Tình kiên quyết nói.
"Có tổ sư thúc ở đây, con không sợ. Dù phải chết cũng có tổ sư thúc làm bạn mà, hì hì." Thương Vũ Tình phô bày sự ngây thơ.
Dương Bách Xuyên cười khổ. Nàng nói như vậy, tâm trạng hắn cũng thả lỏng hơn nhiều. Hắn nhếch miệng cười: "Đúng vậy, có ta ở đây thì chúng ta không chết được. Bây giờ xem ra chúng ta chỉ có duy nhất một con đường là ra ngoài liều mạng. Nhưng con thú Ngũ Hành kia không dễ đối phó, ta đoán thực lực của nó là cảnh giới Hợp Thể hậu kỳ, thậm chí là đại viên mãn cũng không chừng.
Với thực lực hiện tại của chúng ta, ra ngoài liều mạng với con nghiệt súc kia cũng chỉ là tự tìm đường chết. Vì vậy chúng ta phải nghĩ cách. Cho dù liều mạng cũng phải nắm chút phần thắng."
"Vậy tổ sư thúc có cách gì không?" Thương Vũ Tình hỏi.
Dương Bách Xuyên nhìn nàng: "Có."
"Cách gì vậy?"
"Kích hoạt huyết mạch Tiên Thiên trong cơ thể ngươi thì chúng ta có khả năng liều mạng."
"Nhưng... phải kích hoạt thế nào? Con không biết."
"Ta có cách. Ngươi canh giữ ngoài cửa động hộ pháp cho ta, ta tra cứu tư liệu có lẽ sẽ tìm ra cách thức tỉnh huyết mạch cho ngươi." Dương Bách Xuyên trả lời. Cách của hắn là tra cứu lượng lớn bí điển truyền thừa mà sư phụ để lại trong đầu mình, mong rằng có thể tìm được biện pháp thức tỉnh huyết mạch Tiên Thiên.
Thương Vũ Tình gật đầu: "Được, con canh cửa động, nếu thú Ngũ Hành xông tới thì con sẽ cố gắng giữ chân nó."
Dương Bách Xuyên gật đầu, trầm tư nhìn Thương Vũ Tình một hồi rồi dứt khoát nói: "Thôi, thú Ngũ Hành kỳ lạ, chúng ta vẫn nên chuyển đến một chỗ khác an toàn hơn. Ngươi đến đây, thả lỏng tâm thần đừng kháng cự, ta dẫn ngươi vào không gian động tiên của ta."
"A, tổ sư thúc có không gian động tiên sao?" Thương Vũ Tình từng nghe về không gian động tiên.
"Ừ, chuyện này để nói sau, ngươi không được nói cho bất kỳ ai biết chưa?" Rốt cuộc Dương Bách Xuyên vẫn dự định đưa Thương Vũ Tình vào không gian bình Càn Khôn, như vậy thì an toàn hơn. Sau khi hắn nhập định không thể để người khác quấy rầy. Về phần thú Ngũ Hành có đến hay không, hắn cũng mặc kệ, dù sao đã qua mười mấy phút rồi mà nó vẫn chưa đến.
Dương Bách Xuyên đoán khả năng cao là thú Ngũ Hành không có pháp thuật biến hình, cơ thể to lớn của nó không thể chui vào thông đạo nhỏ hẹp, có lẽ nó chỉ có thể chặn ở ngoài cửa động.
Mà trong này không có linh khí trời đất, cho dù tu luyện cũng không được. Vì vậy hắn nghĩ tới nghĩ lui, thấy tiến vào không gian bình Càn Khôn thì tốt hơn. Tất nhiên hắn chỉ nói với Thương Vũ Tình là không gian động tiên, sẽ không nói những lời dư thừa.
Sau đó, Dương Bách Xuyên thầm niệm trong đầu, mang theo Thương Vũ Tình vào không gian bình Càn Khôn.