Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2567



Bất kể thế nào Dương Bách Xuyên cũng phải thử một phen, dù sao tu vi hiện tại của hắn cũng là Phân Thần cảnh đại viên mãn, cộng với Thương Vũ Tình đã ở Hợp Thể cảnh, thực lực của hai người hợp lại cũng không nhỏ.  

Chuẩn bị dùng vũ lực thử xem có phá núi đá được hay không, chỉ cần có buông lỏng một chút là Thú Ngũ Hành có thể thoát ra.  

“Nương tử, chúng ta cùng hợp sức thử xem.” Dương mỗ dùng giọng buồn nôn gọi nương tử Thương Vũ Tình.  

“Được rồi tướng công.” Với Thương Vũ Tình không rành thế sự mà nói, tướng công hay nương tử chỉ là một cách xưng hô, nàng không biết ý nghĩa của nó là gì, dù sao bây giờ cứ nghe Dương Bách Xuyên là được.  

Ngay sau đó, hai người cùng ra sức, dùng sức vào tảng đá trên đầu Thú Ngũ Hành, mỗi người đều thôi thúc chân khí của mình.  

“Ầm ầm ~”  

Lúc này, toàn bộ ngọn núi đều rung chuyển dữ dội.  

Nhưng Thú Ngũ Hành lại phải chịu đựng, trong lúc Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình ra sức, ngọn núi rung chuyển, nhưng không hề buông lỏng chút nào, ngược lại đột nhiên khiến ngọn núi đá co rút lại.  

Lần này Thú Ngũ Hành đau đến gầm rú: “Grào Grào... A... gia gia ơi... Chủ nhân mau dừng lại, đầu ta bị kẹp nát rồi.”  

“Ách ~”  

Dương Bách Xuyên vội vàng dừng tay, hắn cũng không ngờ độ co lại của núi đá lại khó nhằn như thế, đã hợp sức Thương Vũ Tình mà vẫn không có cách nào.  

Ngược lại làm cho Thú Ngũ Hành càng bị kẹp chặt hơn, vừa mới thấy đầu Thú Ngũ Hành bắt đầu chảy máu ào ào giờ lại bị núi đá co rút lại kẹp chặt đầu Thú Ngũ Hành một lần nữa.  

Lần này Dương Bách Xuyên cũng hoàn toàn bó tay.  

“Grào Grào... Đau chết ta...”  

Bên kia Thú Ngũ Hành rống lên.  

Dương Bách Xuyên biết không thể dùng vũ lực được nữa, thú cưỡi Thú Ngũ Hành mà hắn thu phục này bị treo lên, càng dùng vũ lực thì đầu nó càng bị kẹp nát.  

“Tướng công, làm sao bây giờ? Chàng nhìn trên đầu Thú Ngũ Hành đi, cứ tiếp tục như vậy, máu nó sẽ chảy cạn khô đến chết đó.” Thương Vũ Tình khẽ nói.  

Thú Ngũ Hành nghe lọt những lời này thì run rẩy, đúng vậy cứ tiếp tục như này, không bị kẹp chết thì cũng chảy máu đến chết, hắn ta khóc lóc nức nở nói: “Chủ nhân, cầu xin người cầm máu cho ta trước đi.”  

Dương Bách Xuyên ngẫm lại cũng đúng, nhìn xem vết thương khổng lồ trên đầu Thú Ngũ Hành, quả thật là trông rất thảm, máu ào ào chảy ra.  

Hắn gật đầu nói: “Cũng được, để ta giúp ngươi trị thương trước.”  

Một quyền vào đầu Thú Ngũ Hành thực ra đã gây thương tích, có lẽ là từ trước.  

Trong đầu nghĩ đi nghĩ lại, Dương Bách Xuyên cho rằng thánh dược trị thương nhanh nhất cũng không thể bằng nước Sinh Mệnh, mà hiện giờ nước Sinh Mệnh từ chín giọt đã thành ba giọt, lại biến thành màu tím, số lượng tuy ít nhưng chất lượng tốt hơn nhiều, có thể thấy từ việc tưới vào cành gai mà hóa thành một gốc đại thụ, năng lượng của nước Sinh Mệnh màu tím này hoàn toàn không thể so sánh với nước Sinh Mệnh xanh ngọc vốn có.  

Lực sinh cơ càng cường đại hơn.  

Trong lòng hắn khẽ động, trên đầu ngón tay đã xuất hiện một giọt nước Sinh Mệnh, hiện giờ sau khi dùng hết một giọt nước Sinh Mệnh, mỗi lần phải chờ chín ngày mới có thể sinh ra giọt thứ hai, dùng hết cả ba giọt nước Sinh Mệnh, cần tới hai mươi bảy ngày mới có thể bổ sung hết.  

Trong thời gian cùng Thương Vũ Tình ở trong không gian bình Càn Khôn, hắn đã kịp bổ sung thêm cho giọt mình đã tưới cành gai và giọt hắn dùng, lúc này không gian đá Sinh Mệnh trong bình Càn Khôn vẫn còn ba giọt như cũ.  

Dương Bách Xuyên vẫn rất để ý quy luật thời gian tiêu hao nước Sinh Mệnh, dù sao thứ này chữa thương rất có hiệu quả, đáng tiếc hắn phát hiện ra nước Sinh Mệnh cũng có thể phát huy tác dụng chữa thương đối với Nhân tộc.  

Mà để tưới linh dược và các loại thực vật tương tự khác, nước Sinh Mệnh quả thực có hiệu quả nghịch thiên.  

Cũng không biết nước Sinh Mệnh tiến hóa thành màu tím có hiệu quả đối với Yêu thú hay không, hoặc là nói có hiệu quả gì, nhưng nếu là trị thương thì chắc cũng thừa, vừa hay cho Thú Ngũ Hành kia làm thí nghiệm.  

Dương Bách Xuyên nhìn Thú Ngũ Hành nói: “Há miệng.”  

Thú Ngũ Hành nhìn thấy một giọt nước màu tím hiện ra phía trước mặt Dương Bách Xuyên, nhất thời ngửi được một mùi hương kỳ lạ mà nó không cách nào kháng lại được, nhìn thấy giọt nước màu tím này, Thú Ngũ Hành từ sâu trong lòng muốn một ngụm nuốt vào, mang đến cho hắn một cảm giác tựa như một giọt nước màu tím có ma lực. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.