Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2580



Đối mặt với những đòn tấn công đồng thời từ ba hướng, rắn năm đầu hé miệng phun ra một ngụm sương độc, nhanh chóng lan ra xung quanh trong nháy mắt.  

Một giây sau, ngay cả mãng xà nước, hình nhân đất sét khổng lồ cùng mấy chục sợi dây leo, đều bị sương độc do rắn năm đầu phun ra ăn mòn, trong nháy mắt tất cả đều biến thành màu đen.  

Nhưng... nó vẫn không ảnh hưởng gì đến hai đầu mãng xà nước, hình nhân đất sét khổng lồ cùng sợi dây leo đang tấn công rắn năm đầu, bởi vì những thứ này không sợ sương độc.  

Rắn năm đầu thấy vậy thì hoàn toàn để mặc trận tuyến bị rối loạn, nhìn ba phía công kích vây quanh, miệng rộng phun ra ngụm máu lớn: “Xì...”  

Trong tiếng thét dài, lần này nó phun ra nọc độc, trong vòng xoay của đầu rắn, hai đầu mãng xà nước, hình nhân đất sét khổng lồ cùng sợi dây leo đều bị nọc độc ăn mòn.  

“Xì xì xì ~”  

Ngay sau đó, hai đầu mãng xà nước, hình nhân đất sét khổng lồ cùng hàng chục sợi dây leo phân rã trong âm thanh xèo xèo, tan thành mây khói.  

Phía bên kia, Dương Bách Xuyên đang luyện hóa nọc độc trên người, hắn biết rõ sự lợi hại trong nọc độc của rắn năm đầu. Mãng xà nước, hình nhân đất sét khổng lồ cùng sợi dây leo của Thương Vũ Tình bị nọc độc của rắn năm đầu xèo xèo ăn mòn cũng là điều bình thường, dù sao sau khi thân thể của hắn bước vào Sinh Tử cảnh, da thịt bị dính nọc độc cũng trở nên rắc rối trong một lát, cần khoảng thời gian nhất định để luyện hóa nó.  

Kỳ thực lúc này trong lòng hắn đã rất lo lắng, một nọc độc trên người còn chưa luyện hóa xong, lại càng lo lắng Thương Vũ Tình liệu có thể chống lại được rắn năm đầu hay không.  

Tuy nhiên, hắn cũng quan sát được một chi tiết... Đó là nọc độc rắn năm đầu mặc dù rất bá đạo, nhưng sau khi con trùng này phun ra nọc độc, khí tức trên thân nó lại yếu đi một chút.  

Phát hiện này khiến Dương Bách Xuyên hiểu, nọc độc rắn năm đầu mặc dù lợi hại, nhưng mỗi một lần nó phun ra nọc độc nhất định sẽ tổn thương đến tận căn cơ, cũng không phải có thể phun mãi không ngừng.  

Chỉ cần lại thêm mấy lần, đoán chừng rắn năm đầu sẽ tự mình chết.  

“Grào grào.”  

Lúc này Thú Ngũ Hành hướng về phía Thương Vũ Tình rít lên gầm rú, trong nháy mắt nhào về phía Thương Vũ Tình.  

Giờ phút này trong lòng Dương Bách Xuyên căng thẳng.  

Nhưng ngay sau đó, hắn biết mình lo lắng là dư thừa.  

Hai tay của Thương Vũ Tình vung lên, chuyển động khó lường, càng lúc càng nhanh, đường vân máu trên mặt nàng lại lần thứ hai sáng bừng lên.  

Lập tức, một đầu mãng xà nước còn to lớn hơn trước lao ra từ Đầm Hàn Bích Ba, thân hình dài khoảng chừng trăm trượng.  

Ngay sau đó bên trong mặt đất nổi lên rung chấn kịch liệt, đất đá lăn lóc đột nhiên từ mặt đất quay cuồng bay lên, hai hình nhân đất sét khổng lồ cao trăm trượng xuất hiện một lần nữa, xa xa truyền đến âm thanh rầm rầm, lại là từng gốc đại thụ rung lên, những sợi dây leo phủ kín ngợp trời bò sát mặt đất lại lần nữa ùn ùn kéo về hướng rắn năm đầu.  

“Rầm rầm rầm ~”  

Rắn năm đầu nổi giận đùng đùng, căn bản không đến gần Thương Vũ Tình được dưới mười thước, lại bị hai cỗ hình nhân đất sét khổng lồ dùng nắm đấm to lớn nện xuống, bị quật ngã dưới đất.  

Sau đó đến những sợi dây leo quật mạnh, mãng xà nước di chuyển kịch liệt, làm rắn năm đầu chật vật không chịu nổi, mặc dù mãng xà nước, hình nhân đất sét khổng lồ, sợi dây leo đều không hợp lực tấn công rắn năm đầu trong cùng một kích, nhưng lại cực kỳ khó đối phó. Bị phá nát vẫn có thể tiếp tục ngưng kết lại, cũng không sợ sương độc, thứ duy nhất có thể dùng để đối phó chỉ có nọc độc, nhưng rắn năm đầu có thể phun được bao nhiêu nọc độc?  

Cho dù có nhiều, liệu có thể nhiều như đất đá, có thể nhiều như nước trong đầm, hay có thể nhiều như một rừng cây chăng?  

Trong một thời gian rắn năm đầu bị Thương Vũ Tình điều khiển mãng xà nước, hình nhân đất sét khổng lồ cùng vô số sợi dây leo rối rắm quấn lấy, chật vật không thể chịu được.  

Dương Bách Xuyên nhìn Thương Vũ Tình đứng một bên vẻ mặt nghiêm túc bấm pháp quyết trong tay, nhìn huyết mạch Văn Lạc trên mặt nàng lấp lánh quầng sáng, trong lòng liền hiểu ra, có lẽ chính là huyết mạch Tiên Thiên của Thương Vũ Tình đã xuất hiện.  

Qua mười phút, Dương Bách Xuyên mới hoàn toàn luyện hóa nọc độc trên người, tiến lên một bước đứng sánh vai cùng Thương Vũ Tình, không nhịn được, đem nghi vấn trong lòng ra hỏi: “Tình Nhi, nàng vậy mà lại có thiên phú huyết mạch Tiên Thiên?”  

Thủ quyết trong tay Thương Vũ Tình không dừng lại, trả lời: “Đúng vậy tướng công, trước đó trong lúc ta trị thương, đột nhiên cảm nhận được khí huyết dâng trào, sau đó dần dần lĩnh ngộ huyết mạch thiên phú thần thông mà ta vốn đã quen thuộc, chỉ cần là những vật ta có thể cảm nhận và giao tiếp, ta đều có thể điều khiển tất cả, nhưng trước mắt tạm thời chỉ có thể cảm nhận được Mộc, Thủy và Thổ trong Ngũ Hành, chờ sau này tu vi của con cường đại, có thể cảm nhận được càng mạnh, sẽ càng điều khiển được nhiều đồ vật.”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.