“Trưởng thành từ hơn một tháng trước rồi, ta đã đào nó ra theo yêu cầu của tổ sư thúc.” Thương Vũ Tình nói xong thì đưa hộp ngọc cho Dương Bách Xuyên.
“Tốt, chúng ta cũng nên đi thôi, ra ngoài cũng nửa năm rồi, cũng không biết Tinh Thần Môn thế nào…”
Thu lại cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên, Dương Bách Xuyên quyết định mau chóng trở về, với tu chân giả mà nói, thời gian nửa năm chỉ giống như một cái búng tay, nhưng cũng có thể xảy ra rất nhiều chuyện.
Hắn vẫn lo lắng, mấy người phụ nữ của Tinh Thần Môn sẽ bị người ta bắt nạt.
Đối với Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình mà nói, lần này đi tìm cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên, hai người đã có thu hoạch lớn, mặc dù vô cùng nguy hiểm, suýt chút nữa đã mất mạng, nhưng cũng xem như là hoàn thành mục tiêu, cuối cùng cũng lấy được cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên.
Thương Vũ Tình đã mở được thiên phú huyết mạch, có thiên phú điều khiển vạn vật cường đại, tu vu cũng đạt tới Hợp Thể sơ kỳ, tiến bộ rất lớn.
Còn Dương Bách Xuyên là người được lợi lớn rất, hắn giúp Thương Vũ Tình thức tỉnh huyết mạch, ngủ với một nữ nhân, thu phục Thú Ngũ Hành làm vật cưỡi, quan trọng là con hàng này có thể so ngang với cảnh giới Độ Kiếp, chỉ cần vượt qua độ kiếp thì sẽ có thể chân chính bước vào cường giả ở Tu Chân Giới.
Hơn nữa, Dương Bách Xuyên đã tu luyện thành công thập đại phân thân, tu vu cũng nhảy lên ba bậc, bước chân vào Phân Thần đại viên mãn, xem như là có sức mạnh.
Chỉ có chồn nhỏ là không thu được gì, bị Dương Bách Xuyên bỏ vào không gian Càn Khôn, không hề ra ngoài. Lần này ra ngoài, vốn dĩ mang theo chồn nhỏ là để tìm cỏ Ngũ Khí Triều Nguyên, kết quả đụng phải Thú Ngũ Hành, khiến cho chồn nhỏ không còn đất dụng võ.
Đương nhiên, chồn nhỏ cũng không phải là không có công lao gì, ít nhất thì cũng phát hiện được quả có gai, giúp Dương Bách Xuyên bồi đắp không gian Càn Khôn.
Thét lên một tiếng, Thú Ngũ Hành bay vút lên trời, sức mạnh ngũ hành hội tụ dưới bốn chân giúp cho tốc độ của Thú Ngũ Hành cực kỳ nhanh.
Chạy trên không trung, Thú Ngũ Hành chạy quanh đất Ngũ Hành một vòng lớn, cuối cùng mới thét dài rồi bay vút lên trời.
Ngồi trên lưng Thú Ngũ Hành cực kỳ vững chãi, không chút nghiêng ngả, Dương Bách Xuyên có cảm giác rất tốt.
Có điều lúc này, Thương Vũ Tình cảm nhận được Thú Ngũ Hành có tâm trạng, bèn hỏi: “Thú Ngũ Hành, ngươi luyến tiếc nơi này sao?”
Thú Ngũ Hành ồm ồm nói: “Dù sao thì mảnh đất này cũng là nơi ta sinh ra, từ khi có ý thức tới nay cũng đã mấy vạn năm, ta chưa từng rời khỏi đất Ngũ Hành, bây giờ đột nhiên phải đi, quả thật là có chút không nỡ.”
“Rời khi không có nghĩa là không trở về, sau này nhớ nhà thì ngươi có thể về bất cứ khi nào, ta sẽ không trói buộc ngươi.” Dương Bách Xuyên an ủi Thú Ngũ Hành, là một người con của Trung Quốc, Dương Bách Xuyên hiểu rõ tâm trạng lúc này của Thú Ngũ Hành, hắn hứa hẹn mình sẽ không trói buộc.
Thú Ngũ Hành mừng rỡ, vội vàng nói: “Đa tạ chủ nhân, thật ra cũng không có gì, từ khi sinh ra tới hiện tại, ta ở mảnh đất Ngũ Hành này cũng mấy vạn năm, chưa từng đi đâu cả, ta cũng muốn ngắm nhìn thế giới ở bên ngoài, lần này may mắn trở thành vật cưỡi của chủ nhân, vừa đúng ý nguyện…”
“Nịnh nọt…”
“Hahaha…”
…
Hai người một thú vừa đi vừa nói chuyện, mà tốc độ của Thú Ngũ Hành không hề chậm chạp, lao băng băng giữa không trung giống như sao băng xẹt qua bầu trời, hướng về phía Tinh Thần Môn.
Ba tiếng sau, Dương Bách Xuyên và Thương Vũ Tình đã nhìn thấy Tinh Thần Môn.
“Tới rồi, chúng ta bay xuống.” Dương Bách Xuyên dặn Thú Ngũ Hành.
“Vâng thưa chủ nhân.”
Ngay lập tức, Thú Ngũ Hành bay vèo một cái xuống.
Khi khoảng cách còn một trăm mét, sắc mặt Thương Vũ Tình thay đổi: “Tổ sư thúc, hình như có người đang tấn công sơn môn.”
Đương nhiên là Dương Bách Xuyên cũng nhìn thấy, bên ngoài cửa Tinh Thần Môn, có mấy trăm người đang điên cuồng tấn công, chuyện mà hắn lo lắng vẫn xảy ra.