*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi Lý Phượng Ngọc rời đi, Thương Vũ Tình và Thương Vũ Hoan đã là nữ nhân trên danh nghĩa của Dương Bách Xuyên, hai người một trái một phải xông tới tóm lấy cánh tay tên họ Dương nào đó cọ lấy cọ để, khiến tâm trạng hắn nhộn nhạo.
Sau đó, bảy người khác cũng lao vút tới vây quanh hắn. Tuy họ ngây thơ nhưng không ngốc, Dương Bách Xuyên có thể luyện chế đan dược cao cấp, nhân vật lớn có thể giúp mình nâng cao tu vi như thế này, mình không không ôm chặt thì còn đợi đến khi nào?
Huống chi mấy người họ đều được đại sư tỷ Lý Phượng Ngọc dạy dỗ, dù thế nào cũng phải trở thành người được tổ sư thúc gọi là nương tử giống như Tình Nhi và Hoan Nhi.
Lần này tên họ Dương nào đó không chịu nổi, vội vàng hô dừng: "Ngoan ngoãn ở đây xem thú Ngũ Hành độ kiếp, như vậy có lợi cho tu vi của các ngươi. Sau khi xem xong, các ngươi uống đan dược rồi bế quan tu luyện đi. Ta hi vọng tất cả các ngơi đều có thể đột phá. Tương lai Tinh Thần Môn phải đi ra ngoài, phải đứng trên mảnh đất trăm vạn dặm của dãy núi Tinh Thần một lần nữa. Nếu tu vi của các ngươi yếu thì không làm được đâu."
Tên họ Dương nào đó nghiêm túc nói, cuối cùng thì chín cô gái cũng yên tĩnh trở lại. Bấy giờ hắn mới thở phào trong lòng, thầm lẩm bẩm: "Buổi tối có nên đi tìm Hoan Nhi tâm sự về cuộc đời không nhỉ?"
Trong lòng nảy sinh ý nghĩ hoang đường, Dương Bách Xuyên nhìn thú Ngũ Hành. Lúc này nơi chân trời lôi kiếp quay cuồng, sấm vang từng đợt.
Đùng đoàng!
Chưa có thiên kiếp bổ xuống, nhưng đã báo trước lôi kiếp của thú Ngũ Hành cực kỳ mạnh. Điều này khiến Dương Bách Xuyên không kìm được lo lắng cho thú Ngũ Hành.
Không biết tên này có vượt qua thiên kiếp hay không.
Cách mấy trăm mét, thú Ngũ Hành mang vẻ mặt nghiêm túc, toàn thân phát ra ánh sáng ngũ sắc, rõ ràng là hắn ta cũng đang chuẩn bị.
Dương Bách Xuyên chưa từng trải qua thiên kiếp, nhưng hắn biết chắc chắn là phải tiêu hao các loại năng lượng trong người. Hắn thoáng suy nghĩ, sau đó lấy ra ba viên đan Triều Nguyên và một viên đan Kinh Cức Thần Hồn ném cho thú Ngũ Hành.
"Tiểu Ngũ đón lấy, hi vọng những đan dược này có ích với ngươi."
Thú Ngũ Hành nghe thấy tiếng gọi của Dương Bách Xuyên liền há miệng nuốt bình đan dược hắn ném cho. Dị thú như hắn trong bụng đều có càn khôn, giống như nhẫn trữ vật của người tu chân.
"Cảm ơn chủ nhân ban cho đan dược." Thú Ngũ Hành ở xa cất tiếng cảm ơn. Sau khi nuốt đan dược, hắn biết ngay đan dược mà chủ nhân ném cho là đồ tốt, trong lòng lập tức cảm động.
"Ngươi có nắm chắc không?" Dương Bách Xuyên hỏi một câu.
"Chủ nhân yên tâm, bản vương chắc chắn sẽ vượt qua thiên kiếp." Thú Ngũ Hành tự tin đáp.
Roẹt!
Đúng lúc này, tia lôi kiếp thứ nhất giáng xuống, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người.
Nó chỉ to bằng ngón tay, nhưng bổ thẳng vào người thú Ngũ Hành, làm cho lông trên người hắn ta dựng ngược.
Roẹt roẹt!
Tia lôi kiếp thứ hai và thứ ba theo sát phía sau, bổ vào người thú Ngũ Hành. Bộ lông của hắn ta cháy đen, bốc khói.
Dương Bách Xuyên và chính cô gái hít sâu.
Tuy nhiên, thú Ngũ Hành trông có vẻ chật vật nhưng đã dùng nhục thể chống đỡ được ba tia lôi kiếp.
Lúc này, kiếp vân nơi chân trời cuồn cuộn, tiếp đó...
Roẹt! Sáu tia lôi kiếp liên tục giáng xuống, không cho thú Ngũ Hành cơ hội nghỉ ngơi, liên tiếp bổ xuống người hắn ta.
Tổng cộng chín tia lôi kiếp, cuối cùng kiếp vân cũng ngừng, nhưng vẫn quay cuồng tại chỗ.
Dương Bách Xuyên biết thiên kiếp Nhất Cửu đã qua, nhưng kiếp vân vẫn chưa tan biến chứng tỏ thiên kiếp của thú Ngũ Hành không phải thiên kiếp Nhất Cửu, có khả năng là thiên kiếp Nhị Cửu hoặc Tam Cửu.
Thiên kiếp Nhất Cửu là thấp nhất, mỗi một đợt có chín tia sét. Tiếp theo là Nhị Cửu, cũng có chín tia sét. Từ đó suy ra thiên kiếp tốt nhất và cũng đáng sợ nhất là thiên kiếp Cửu Cửu, tổng cộng tám mươi mốt tia lôi kiếp, thật sự là muốn mạng.
Đại thiên kiếp khác tiểu thiên kiếp, uy lực quá mạnh mẽ. Tu sĩ bình thường đều là thiên kiếp Nhất Cửu, nhiều thì Nhị Cửu, thiên kiếp Tam Cửu đã là thiên kiếp đoạt mạng.