Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2630



Đối phương là quản sự của tửu lầu, điểm quan trọng vẫn là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, Dương Bách Xuyên cũng không dám chậm trễ, đứng dậy đáp lễ: “Đạo hữu khách khí, đan dược lại phải nhờ đạo hữu xem xét.”  

Quản sự cầm lấy đan dược mở ra xem xét, sau đó hai mắt tỏa sáng, hai tròng mắt hiện lên sự kinh ngạc.  

Sau nửa ngày mới buông ra, nói: “Đan dược của đạo hữu thật sự cao siêu, lão hủ cũng coi như là người nghiên cứu luyện đan hơn ngàn năm, nhưng đến nay vẫn chưa luyện chế ra được loại đan dược có phẩm chất tinh khiết như vậy. Đặc biệt là hoa văn trên đan, văn lạc rõ ràng, mùi hương say lòng người, đây là đan dược có thể sánh ngang với đan kiếp đúng không?”  

“Tầm nhìn của đạo hữu rất tốt, đan ban đầu tên là đan Triều Nguyên, là đan dược đã trải qua lễ rửa tội của thiên kiếp, một loại khác tên là chân đan Hóa Linh, chưa trải qua lễ rửa tội của đan kiếp.” Dương Bách Xuyên nói đúng sự thật.  

“Đạo hữu yên tâm, tửu lầu của chúng ta chắc chắn sẽ bán đấu giá tất cả các đan dược của đạo hữu với giá tốt, đây là khế ước, đạo hữu nhìn xem, nếu không có vấn đề gì chúng ta có thể điểm máu trên đó, sau đó khế ước sẽ có hiệu lực.”  

Quản sự lấy ra một ngọc giản, Dương Bách Xuyên dùng linh thức quét, lại là một khế ước thiên đạo, chỉ cần hai bên nhỏ tinh huyết lên trên thì sẽ có hiệu lực ngay lập tức, không một bên nào có thể làm trái, bởi vì đã bị thiên đạo giám sát, nếu không sẽ hồn phi phách tán.  

Thiên đạo nhìn không thấy sờ không được, nhưng đối với người tu chân, thiên đạo lại là sự tồn tại chân thật, không phải chuyện đùa.  

Ai cũng không dám vi phạm.  

Nội dung cũng đơn giản, ngày mai tửu lầu Tinh Thần sẽ thay Dương Bách Xuyên bán đấu giá đan dược, sau khi có tiền lời sẽ rút ra hai phần cho tửu lầu, cũng coi như công bằng.  

Sau khi hai người lấy màu, khế ước sinh thành, Dương Bách Xuyên giao đan dược cho quản sự mang đi, chờ sau khi giao dịch hoàn thành sẽ tự động kết toán linh thạch.  

“Lão hủ cáo từ.” Quản sự ôm quyền, sau đó nói với Nguyễn Linh Hoa: “Tiểu Hoa, hầu hạ đạo hữu cẩn thận.”  

“Vâng, tiểu hoa đã rõ.” Nguyễn Linh Hoa vội vàng nói.  

“Đi thong thả.” Dương Bách Xuyên gật đầu ý bảo quản sự đi ra ngoài.  

Sau đó bốn tiểu yêu tinh được Nguyễn Linh Hoa dẫn theo bắt đầu phục vụ bưng trà rót nước cho người nào đó…  

Trên sân khấu chính giữa đại sảnh có một nữ tử đang múa kiếm, chỉ là võ kiếm bình thường không có uy lực nhưng lại cảnh đẹp ý vui.  

Sau khi Dương Bách Xuyên ăn uống no nê, có tiểu hồ yêu rót linh tửu, hắn vui vẻ uống sạch một ly, nhìn thoáng qua Nguyễn Linh Hoa bên cạnh, tùy ý bảo: “Nguyễn đạo hữu, tửu lầu Tinh Thần của các ngươi là sản nghiệp của phủ thành chủ Lệ gia sao?”  

Nguyễn Linh Hoa sửng sốt lắc đầu: “Không phải, tửu lầu Tinh Thần của chúng ta là sản nghiệp dưới trước của thương hội Nhật Nguyệt Tinh, thương hội đứng thứ ba trong mười thương hội lớn ở Tu Chân Giới, không phải Lệ gia. Một Lệ gia của thành Tinh Thần không thể đánh đồng với thương hội Nhật Nguyệt Tinh của chúng ta, Lệ gia chỉ có một ít sinh ý qua lại với tửu lầu Tinh Thần của chúng ta thôi.”  

Dương Bách Xuyên vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra, tửu lầu Tinh Thần này nhìn qua cực kỳ không đơn giản, lo lắng nếu đây là sản nghiệp của Lệ gia hắn thật sự phải lên lại kế hoạch từ đầu, hiện tại nghe không phải thì yên tâm rồi.  

Tiếp tục hỏi: “Thì ra là vậy, tửu lầu Tinh Thần của các ngươi có sinh ý gì với Lệ gia?”  

Đối với vấn đề này của Dương Bách Xuyên, Nguyễn Linh Hoa hơi trầm mặc, nhưng nghĩ lại lời dặn của quản sự, phải phục vụ tiếp đãi tốt Dương Bách Xuyên, phải giữ vững tài nguyên đan dược này, nếu Dương Bách Xuyên có giao dịch đan dược lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, cho nên Nguyễn Linh Hoa hơi do dự một chút nhưng vẫn trả lời: “Lệ gia có một tiểu đội săn yêu, cung cấp yêu nô, linh dược và các loại nguyên liệu nấu ăn cho tửu lầu Tinh Thần chúng ta, cũng coi như một nguồn cung ứng hàng hóa lớn của tửu lầu Tinh Thần.”  

Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ vẻ đã biết, thuận theo hỏi: “Đúng rồi, ta nghe nói dãy núi Tinh Thần được Thiên Nguyên Tông thống trị, Lệ gia đã thần phục Thiên Nguyên Tông hả?”  

Dương Bách Xuyên tùy ý hỏi xong, dứt khoát bảo Nguyễn Linh Hoa ngồi xuống tâm sự với hắn, hoàn toàn giả vờ bộ dáng tò mò.  

Nguyễn Linh Hoa thấy Dương Bách Xuyên mời ngồi xuống nói chuyện phiếm, ở trong mắt nàng ta, Dương Bách Xuyên chỉ là một người hay hóng chuyện, nên cũng không để ý, sau khi ngồi xuống nói: “Đó là trước kia, một năm trước Thiên Nguyên Tông đã bị người diệt tông, cho dù là lúc Thiên Nguyên Tông còn tồn tại, nghe nói Lệ gia và Thiên Nguyên Tông cũng chỉ là quan hệ hợp tác.  

Nghe đồn thực lực của Lệ gia chỉ đứng sau tông môn cấp một, Thiên Nguyên Tông cũng không dám dễ dàng trở mặt, cho nên trong lúc Thiên Nguyên Tông thống trị, Lệ gia cũng chỉ thần phục ở mặt ngoài.  

Trước kia Lệ gia xuất thân từ Tinh Thần môn, kết quả Tinh Thần Môn bị Thiên Nguyên Tông 5000 tuổi đánh bại, từ đó về sau Lệ gia càng trở nên độc lập, nhưng một năm rưỡi trước nghe nói Tinh Thần Môn lại rời núi, có một sư tổ gì đó của Tinh Thần Môn trở về, có lẽ Tinh Thần Môn sẽ lại bước lên đài lần nữa. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.