Vả lại, độc nguyên thần của Lâu Hải Đường đã lan ra hơn bảy mươi phần trăm, nàng ta không có thời gian đi tìm một người khác có thể giải độc.
Vì vậy, Dương Bách Xuyên tin rằng Lâu Hải Đường sẽ không để mình chết.
Khi Dương Bách Xuyên ngã xuống đất, một lão giả tóc bạc mặc trường bào màu đen tự dưng xuất hiện giữa không trung cách đó mấy nghìn mét, mặt mày tối sầm, sát ý ngập trời.
Lão tổ Lệ gia!
Dương Bách Xuyên lập tức nghĩ tới thân phận của người này.
Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ!
Đối phương đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, không gây ra bất kỳ sự dao động không gian nào, thủ đoạn này rất giống Hóa Thê Lương ở Thiên Trảm ngày trước.
Dương Bách Xuyên biết người áo đen phía trước, hoặc gọi là lão tổ Lệ gia, lão ta tuyệt đối là cường giả trong nhóm Địa Tiên nhị chuyển.
Lúc này hắn vô cùng lo lắng.
Lâu Hải Đường vẫn chưa xuất hiện, Dương Bách Xuyên nôn nóng, thầm mắng nàng ta không đáng tin.
Hắn vội vàng đứng dậy, thầm niệm trong đầu, vận chuyển thần thông Thập Nhị Chí Tôn. Chín phân thân tách ra tạo thành không gian phân thân. Hiện tại hắn chỉ có thể liều mạng chống đỡ, chờ Lâu Hải Đường đến.
Ngồi im chờ chết thì chỉ có chết nhanh hơn.
Đúng lúc này, thú Ngũ Hành và Lý Phượng Ngọc đồng thời xuất hiện bên cạnh Dương Bách Xuyên.
Hành động này khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy ấm lòng. Hai người họ biết rõ mình không thể thắng kẻ địch nhưng vẫn chạy tới bên cạnh hắn.
Đồng sinh cộng tử cũng chỉ như thế mà thôi.
Sau đó, Dương Bách Xuyên không ngờ ba cao thủ Độ Kiếp kỳ của gia tộc Hoàng Phủ cũng tới bên cạnh hắn. Điều này khiến Dương Bách Xuyên hết sức kinh ngạc, liếc nhìn ba cao thủ của gia tộc Hoàng Phủ.
Thật ra nghĩ kỹ cũng có thể hiểu được. Hôm nay, từ khoảnh khắc gia tộc Hoàng Phủ quyết tâm nhập cuộc, bọn họ đã không còn đường lui. Một là hoàn toàn tiêu diệt Lệ gia, hai là cùng Dương Bách Xuyên xuống địa ngục.
Lúc này, lão giả áo đen xuất hiện rõ ràng là lão tổ Lệ gia, Địa Tiên nhị chuyển trong truyền thuyết.
Người của gia tộc Hoàng Phủ biết rằng khi đối mặt với cường giả bậc này, tất cả mọi người ở đây không có khả năng đàm phán, mà hiện tại không có đường lui, chỉ có thể đứng bên cạnh Dương Bách Xuyên. Hoặc là chết, hoặc là đợi cao thủ phía sau Dương Bách Xuyên xuất hiện, xoay chuyển tình thế.
Hoàng Phủ Bá Thiên nghiêm mặt đi tới bên cạnh Dương Bách Xuyên và hỏi: "Đạo hữu, chỗ dựa của ngài của đáng tin không?"
Dương Bách Xuyên không biết Hoàng Phủ Bá Thiên, nhưng có thể đoán được ông ta là người quan trọng trong gia tộc Hoàng Phủ.
Đối phương hỏi như vậy, Dương Bách Xuyên có thể nói gì đây? Hắn chỉ có thể âm thầm cầu mong Lâu Hải Đường đừng cho mình leo cây.
Hắn nở nụ cười: "Xin hỏi quý danh của đạo hữu?"
Hoàng Phủ Bá Thiên lập tức cạn lời. Đang là thời khắc sinh tử, sao ngươi còn hỏi tên của lão tử?
"Dương huynh, ông ấy là gia phụ Hoàng Phủ Bá Thiên, hai người khác là tộc lão của gia tộc Hoàng Phủ ta."
Dương Bách Xuyên gật đầu mỉm cười: "Thì ra là gia chủ Hoàng Phủ. Thất lễ rồi! Mọi người đừng lo, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát."
Tên họ Dương nào đó nói dối không chớp mắt. Thật ra hắn vội hơn ai hết, thầm mắng Lâu Hải Đường sao còn chưa xuất hiện.
Lúc này trận chiến đã kết thúc, người Lệ gia và đám binh tướng đã bị giết gần hết.
Tất cả mọi người tập hợp bên cạnh Dương Bách Xuyên.
Sắc mặt của lão tổ Lệ gia sa sầm tột độ. Lão ta bước từng bước về phía trước, mỗi bước đều như ảo ảnh, làm cho Dương Bách Xuyên biến sắc. Hắn nhìn ra lão tổ Lệ gia cũng có thần thông thuấn di.
"Chết đi!"
Lão tổ Lệ gia đang ở giữa không trung, từ xa giáng một chưởng xuống. Bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời giáng xuống đám người Dương Bách Xuyên.
Uy áp như núi khiến mọi người khó thở. Đây mới chỉ là uy áp thôi đấy, có thể tưởng tượng được nếu một chưởng này giáng xuống thì e là rất nhiều người sẽ bị đè thành bánh thịt.