Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2680



Vả lại Lâu Hải Đường là cao thủ Đại Thừa kỳ, Dương Bách Xuyên không dám đe dọa hoặc ra lệnh cho cao thủ bậc này, chỉ có thể bàn bạc.  

Lúc này, ba người Lệ Thanh Thiện, Dương Bách Xuyên và Lâu Hải Đường đứng cách nhau hơn hai mươi mét tạo thành hình tam giác. Lệ Thanh Thiện đi về phía thi thể của gia chủ Lệ gia bị Dương Bách Xuyên đập thành thịt vụn, trùng hợp là vị trí của Dương Bách Xuyên.  

Đột nhiên Lệ Thanh Thiện biến mất tại chỗ.  

Lão ta vốn đang nhặt xác của gia chủ Lệ gia nhưng thoắt cái đã biến mất không còn tăm hơi.  

Dương Bách Xuyên vẫn luôn theo dõi Lệ Thanh Thiện, trong lòng lập tức hoảng sợ. Hắn vận chuyển Càn Khôn Nhãn, nắm được quỹ tích thân pháp của Lệ Thanh Thiện. Lão ta đang ở bên trái mình.  

Dương Bách Xuyên đã biết trước mục đích của Lệ Thanh Thiện không đơn giản như vậy, hắn lập tức hét to: "Chém!"  

Kiếm Đồ Long xuất hiện, Dương Bách Xuyên ra chiêu kiếm mạnh nhất, chém về vị trí cách ba mét bên phải, chính là điểm đặt chân của Lệ Thanh Thiện mà Càn Khôn Nhãn nhìn thấy.  

"Hừ, nhãi ranh chết đi!"  

Lệ Thanh Thiện sầm mặt tung một chưởng.  

Dương Bách Xuyên chém ra một nhát. Mặc dù nhờ có Càn Khôn Nhãn, hắn đã nắm được quỹ tích đặt chân của Lệ Thanh Thiện, nhưng dù sao thực lực cũng kém xa. Một chưởng của Lệ Thanh Thiện đánh bay kiếm Đồ Long, tiếp đó đánh vào mặt Dương Bách Xuyên.  

Mặt Dương Bách Xuyên biến sắc, lúc này hắn không tránh được.  

"Lệ Thanh Thiện, ngươi chán sống rồi!"  

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, giọng nói lạnh lùng của Lâu Hải Đường vang lên.  

Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy mắt hoa lên, Lâu Hải Đường đã đứng trước người hắn, tung một chưởng đối kháng với Lệ Thanh Thiện.  

Ầm!  

Hai cao thủ cấp bậc Đại Thừa đụng độ, làm phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.  

Dương Bách Xuyên có cảm giác khí thế dời núi lấp biển đụng mạnh vào người.  

Ngay sau đó, cổ họng nhờn nhợn, hắn bay ngược ra ngoài.  

Thú Ngũ Hành nhào tới đỡ Dương Bách Xuyên.  

Sau khi uống một viên đan Tử Kim, Dương Bách Xuyên mới cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn nhiều.  

"Tiểu Ngũ theo ta đi giết địch, diệt trừ lão già khốn kiếp này!"  

Dương Bách Xuyên nổi giận đùng đùng.  

Giận vì Lệ Thanh Thiện vô liêm sỉ, giận vì Lệ Thanh Thiện nhẹ dạ cả tin, giận vì tu vi của mình kém quá xa.  

"Gừ gừ..."  

Thú Ngũ Hành cảm nhận được lửa giận của Dương Bách Xuyên, hắn ta lập tức thét dài, toàn thân tỏa ra ánh sáng ngũ sắc, năng lượng ngũ hành bắt đầu bùng nổ. Sau đó, thú Ngũ Hành tiên phong xông về phía Lệ Thanh Thiện.  

Dương Bách Xuyên vận chuyển thần thông Thập Nhị Chí Tôn, lại biến ra người khổng lồ cao ba mươi mét một lần nữa, ba kế ấn cũng xuất hiện, điên cuồng tấn công Lệ Thanh Thiện.  

Lúc này, Lâu Hải Đường đang đánh với Lệ Thanh Thiện, cộng thêm Dương Bách Xuyên và thú Ngũ Hành tấn công, tuy không tạo thành tổn thương lớn cho Lệ Thanh Thiện, nhưng vẫn khiến lão ta phân tâm.  

Sau đó, Lâu Hải Đường bắt được cơ hội, đánh một kích vào ngực Lệ Thanh Thiện.  

"Phụt!"  

Lệ Thanh Thiện phun ra một ngụm máu to, bị thương rồi.  

Đã có sơ hở!  

Dương Bách Xuyên lập tức tung ra Chí Tôn Ấn, lần này một quyền đánh lên người Lệ Thanh Thiện.  

"Á!"  

Lệ Thanh Thiện hét lên thảm thiết, vết thương chồng chất vết thương. Lão ta bị đau, đột nhiên trở tay chỉ vào Dương Bách Xuyên, một luồng nguyên khí như tia sét đánh vào pháp tướng khổng lồ cao ba mươi mét của Dương Bách Xuyên.  

Đoàng!  

Pháp tướng thần thông của Dương Bách Xuyên bị đánh tan, hắn hộc máu, ngã ra đất không đứng dậy được.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.