Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2711



Lâu Hải Đường nhìn chân trời bên ngoài cửa sổ, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc: “Thạch Thanh, ngươi là kỳ thạch tu đạo, sẽ không biết được thất tình lục đục của con người, hiện tại ta rất hạnh phúc, tu đạo hơn nghìn năm nay, ta chưa từng có được cảm giác hạnh phúc như bây giờ.  

Hắn có thể liều mạng vì ta, ta làm cho hắn chút chuyện thì có là gì, trả cái giá là một đời đạo hạnh thì có sao, trước kia ta nghe nói Tu Chân Giới có một tình thánh của một vị cường giả, đã viết thành một bài thơ, trong đó có một câu là, chẳng màng tiên kiếp chỉ hoài uyên ương, lúc nghe được câu nói đó, ta chẳng có cảm giác gì, nhưng hiện tại thì ta lại rất cảm động, cảm thấy rất hạnh phúc.  

Hậu bối tu đạo, nếu đơn giản chỉ là tu chính đạo thành tiên mà bỏ đi thất tình lục đục mà thiên đạo ban cho thì chẳng phải là đặt xe trước ngựa sao? Thất tình lục đục là đạo của trời đất, đây mới là con đường tu luyện chân chính.  

Từ nay về sau, ta muốn tàn nhẫn, giáo hóa chúng sinh, cầu đạo của chính mình, cho dù không thành tiên cũng không sao? Có thể vì nam nhân của ta mà làm một chuyện, ta rất vui vẻ..."  

Lâu Hải Đường tràn đầy hạnh phúc say sưa, một lúc sau mới quay đầu nhìn Thạch Thanh nói: “Quên đi, ngươi là một viên đá giác ngộ, không hiểu nhân tình, chúng ta nói chuyện chính đi.”  

“Xin chủ nhân chỉ thị.” Thạch Thanh khom người nói.  

“Ngươi theo ta 800 năm, ta cứu ngươi một mạng, hiện tại muốn nhờ ngươi đi theo nam nhân của ta, thay ta bảo vệ hắn nhờ cậy.” Lâu Hải Đường trịnh trọng hành lễ nói với Thạch Thanh.  

Nam hài nói: “Chủ nhân người đã giúp ta rất nhiều, lúc đó nếu như không có người thì tảng đá như ta sớm đã bị chiếm đoạt rồi, Ta, Thạch Thanh, mặc dù là một hòn đá, nhưng cũng hiểu được lòng tốt và lòng trung thành, ta tự nguyện đi theo người.” Ta cũng muốn đi theo người, nếu không phải tại ta thì người sẽ không trúng độc. Nói thật, Thạch Thanh ta nợ người quá nhiều, cho nên không cần người phải nhờ vả như vậy, ta sẽ cố gắng hết sức đi theo Dương Bách Xuyên để bảo vệ hắn, người cứ yên tâm đi.”  

“Như vậy thì tốt, ngươi tới từ Tinh Hải Thái Hoang, nơi đó ngươi rất quen thuộc, có ngươi đi theo hắn thì ta cũng yên tâm, tất cả đều nhờ cậy vào ngươi.” Lâu Hải Đường nhẹ nhàng sờ đầu Thạch Thanh, bé con trước mặt nàng là một hòn đá tu tiên, Lâu Hải Đường thậm chí còn không biết rõ lai lịch của nó, hỏi thì cũng không nói rõ.  

Nhưng tới từ một nơi như Tinh Hải Thái Hoang, chắc chắn sẽ không tầm thường, Nguyên Thần của nàng bị thường là bởi vì hòn đá này, hiện tại để Thạch Thanh đi theo bảo bệ Dương Bách Xuyên, Lâu Hải Đường cũng có thể yên tâm.  

“Chủ nhân, ta đi rồi thì người phải làm sao? Hôm qua, bên tổng bộ đã truyền tới tin tức, con gái của Lệ Thanh Thiện đang trên đường tới dãy núi Tinh Thần hay sao? Nàng ta dẫn theo Địa Tiên, lúc đó người không ứng phó được thì sao bây giờ?” Thạch Thanh lo lắng nói.  

Lúc này, sát khí trong mắt Lâu Hải Đường đã không che giấu được: “Địa Tiên thì sao? Ta sẽ khiến cho kẻ dám động đến Lâu Hải Đường phải trả giá đắt. Chẳng qua chỉ là đệ tử của một vị trưởng lão Thái Huyền Tông? Nghĩ bản thân có thể lật trời chắc?”  

Được rồi, không cần lo lắng cho ta, ta có năng lực tự bảo vệ mình, ngươi nhớ kỹ sứ mệnh của mình, bảo vệ nam nhân của ta ở Tinh Hải Thái Hoang là sự báo ân lớn nhất đối với ta, đi đi, âm thầm đi theo hắn, không cần thiết thì đừng nói ngươi là người ta cử đến để bảo vệ hắn, nam nhân đều có lòng tự trọng, và ta không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của hắn.” Lâu Hải Đường cười nói.  

Này, ta thật không hiểu con người các ngươi, thật ngây thơ, được, ta đi đây, bảo trọng, hi vọng chúng ta có duyên gặp lại, nếu như nam nhân của người thật sự có bản lĩnh, Thạch Thanh ta sẽ tìm một chủ nhân thực sự, dù sao thì người cũng không phải chủ nhân của ta." Nam hài mũm mĩm nói một cách cổ hủ.

Đến ngày thứ ba, Dương Bách Xuyên cưỡi thú ngũ hành từ Tinh Thần Môn về tửu lầu Tinh Thần, bởi vì Lâu Hải Đường sắp xếp cho hắn đi cùng với thương đội của thương hội Nhật Nguyệt Tinh Thần đi đến Ngân Hà trước.  

Có phân thân củ sen trấn giữ, tâm ý tương thông, thật ra hắn không cần trở về cũng được, chẳng qua trong lòng nghĩ vẫn nên mang theo Thú Ngũ Hành thì tốt hơn.  

Thứ nhất là khỏi phải đi bộ, nếu gặp phải cảnh giới tu vi Độ Kiếp kỳ Thú Ngũ Hành có thể giúp đỡ được cho hắn. Thứ này là dị thú thiên địa, tốc độ tu luyện tiến bộ thần tốc, đã sắp đột phá Độ Kiếp trung kỳ, dẫn theo Thú Ngũ Hành sẽ có rất nhiều chỗ tốt.  

Thứ hai hắn trở về dặn dò Lý Phượng Ngọc, cho người đi đến thủ giới trì Bắc Địa, nếu có người thân bạn bè đến từ Sơn Hải Giới bên kia thì dẫn bọn họ về Tinh Thần Môn tu luyện.  

Mặc dù hắn và đám người Tiểu Tích Tiên đánh vỡ đại trận Thiên Trảm, nhưng ở Sơn Hải giới không có người biết Thiên Trảm có bị đánh vỡ hay chưa, nhưng Dương Bách Xuyên tin tưởng sau này chắc chắn sẽ có tu sĩ phát hiện đại trận Thiên Trảm đã không còn tồn tại, đến lúc đó tu sĩ Sơn Hải Giới sẽ tự đi vào Tu Chân Giới.  

Dương Bách Xuyên rất lo lắng cho người thân ở Sơn Hải Giới, dù sao Tu Chân Giới cũng là một thế giới lớn, làm Lý Phượng Ngọc cho người đi thủ cũng có thể yên tâm.  

Bốn cái tiểu hồ yêu được mua từ tửu lầu Tinh Thần Đào Bảo, Vi Tín, Vật Lưu, Khoái Đệ cũng đều để lại bên cạnh phân thân củ sen. Đối với sự tồn tại của phân thân củ sen, Dương Bách Xuyên không nói cho nhiều người, chỉ có Lý Phượng Ngọc và Ngô Mặc Thu biết, tất nhiên hắn cũng không lừa Lâu Hải Đường.  

Rất nhiều người đều cho rằng Dương Bách Xuyên vẫn luôn trấn giữ khổ tu ở Tinh Thần Môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.