Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2726



“Đúng vậy, đáng tiếc cho một nhân tài, khó tránh khỏi cái chết...”  

...  

Xung quanh bàn tán xôn xao, tất cả đều chú ý tới tình hình ở giữa sân.  

Mặc dù, thời gian mười hơi thở đã trôi qua nhưng vẫn không một ai nhìn thấy rõ được Dương Bách Xuyên.  

Bên kia, Diễm Sung và Mộc Văn Hương cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, hai người họ cũng không nghĩ tới Dương Bách Xuyên lại có thể kiên trì được, bọn họ đều là người của thương hội Nhật Nguyệt Tinh Thần, đương nhiên hiểu rõ Khúc Minh Nguyệt hơn những người khác.  

Tất nhiên câu ‘Khiến cho Đại Thừa kỳ hóa thành xương trắng’ không phải là nói khoác, nhưng hiện tại một tu sĩ cảnh giới Hợp Thể như Dương Bách Xuyên lại kiên trì được, điều này khiến cho hai người họ rất bất ngờ.  

Trường hợp này của Dương Bách Xuyên quả là có chút nghịch thiên.  

Ban đầu, hắn ta đoán, nhiều nhất thì Dương Bách Xuyên cũng chỉ kiên trì được trong khoảng thời gian ba đến năm hơi thở.  

Không ngờ nháy mắt đã qua mười hơi thở, ngạc nhiên hơn là ngay cả một tiếng kêu than cũng không hề có?  

Sư muội của Khúc Minh Nguyệt – Lục Yên Chi cũng kinh sợ, nàng hiểu rõ nhất độc khí căn nguyên và trùng Linh Cương Thi của sư tỷ Khúc Minh Nguyệt, cho dù là thủ đoạn dùng độc lúc tỷ thí hằng ngày thì Lục Yên Chi cũng không dám đụng chạm với lợi thế của sư tỷ mình, không ngờ Dương Bách Xuyên vậy mà có thể kiên trì qua mười hơi thở, điều này khiến Lục Yên Chi rất bất ngờ.  

Thời gian mười hơi thở trôi qua, cuối cùng sắc mặc của Khúc Minh Nguyệt cũng thay đổi, nàng nhìn Dương Bách Xuyên đang bị khí đen và trùng Linh Cương Thi bao vây, sự tự tin trên gương mặt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt không thể tin nổi.  

Ngay lúc này, một cảnh tượng khiến tất cả mọi người rộ lên xuất hiện.  

Đầu tiên, bọn họ nghe thấy, từ trong vòng vây của Huyền Minh Hắc Khí và trùng Linh Cương Thi vang lên tiếng cười lạnh lẽo mang theo vài phần chế nhạo: “Độc của ngươi chẳng qua chỉ như rác rưởi mà thôi.”  

Đây không phải giọng của Dương Bách Xuyên hay sao?  

Bọn họ nghe được, Dương Bách Xuyên không chỉ không xảy ra chuyện, ngược lại còn nói Khúc Minh Nguyệt dùng độc như rác rưởi, xung quanh nhất thời vang lên tiếng hít lạnh.  

Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, bọn họ nhìn thấy giữa đám khí độc bùng lên ánh sáng vàng, phát ra từ khí độc và độc trùng đen kịt.  

Giây sau, một tiếng nổ lớn vang lên.  

Trong tầm mắt của tất cả mọi người, bọn họ nhìn thấy hư ảnh của một chiếc chuông lớn đang hiện ra giữa đám khí độc, hay nói đúng hơn là trên người Dương Bách Xuyên, phù văn phía trên đang không ngừng chuyển động, mà phù văn trên mặt đồng hồ cổ xưa cũng lóe lên ánh sáng, độc khí và trùng Linh Cương Thi đen kịt giống như bị ánh sáng vàng hấp thu, hoàn toàn biến mất.  

Thân hình Dương Bách Xuyên xuất hiện, hoàn hảo không hề thương tổn, trên cơ thể hắn, phù văn chuyển động huyền ảo của chiếc chuông vàng cổ xưa càng làm hắn thêm thần bí.  

Chiếc chuông lớn này chính là mệnh tinh thần tượng của Dương Bách Xuyên – Chuông Đông Hoàng!  

Theo lý mà nói mệnh tinh thần tượng của đa số mọi người đều có hình người, nhưng của Dương Bách Xuyên lại là chiếc chuông lớn, vậy nên nhiều người có mặt ở đây đều cho rằng, chiếc chuông này là một bí pháp nào đó của Dương Bách Xuyên.  

“Phụt ~”  

Trong nháy mắt, khí độc và trùng độc đã bị chiếc chuông hấp thu sạch sẽ, lúc này người bị cắn trả chính là Khúc Minh Nguyệt, bất kể là Huyền Minh Hắc Khí hay là trùng Linh Cương Thi đều là độc cho nàng ta nuôi dưỡng, sau khi bị Dương Bách Xuyên diệt sạch, Khúc Minh Nguyệt lập tức phun ra một ngụm máu.  

“Sao có thể...”  

Khúc Minh Nguyệt còn chưa nói hết thì Dương Bách Xuyên đã động thủ, thân hình vừa lóe lên đã xuất hiện trước người Khúc Minh Nguyệt, hắn nhấc kiếm Đồ Long chém xuống một nhát.  

Khúc Minh Nguyệt đang bị độc cắn trả, nhìn thấy kiếm của Dương Bách Xuyên đang chém xuống, nàng ta vô cùng hoảng sợ, mọi thứ diễn ra quá nhanh, chủ yếu là nàng ta không thể nào tiếp nhận được việc Dương Bách Xuyên không hề tổn hao gì khi bị khí độc và trùng độc tấn công, vì không chấp nhận nổi nên phản ứng bị chậm một bước.  

Sắc mặt nàng ta tái nhợt, vội vàng muốn tránh đi nhưng đã quá muộn.  

“A...”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.