Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2737



Năm đó gặp Phong Vân Thần Khuyển còn có câu chuyện nhỏ là Phong Vân Thần Khuyển muốn ăn Nhất Dạng, lúc trở tay đã đè Nhất Dạng dưới móng vuốt (要吃一样,反手之间将一样压在了爪子下), kết quả lão đầu nổi trận lôi đình, trực tiếp mượn cơ thể của hắn dùng thần hồn mạnh mẽ hù dọa Phong Vân Thần Khuyển, đươgn nhiên lợi hại nhất là lão đầu đã thi triển ra một thủ ấn.  

Theo cách nói của lão đầu thì là Trường Sinh ấn, đó là thần thông ông sáng tạo đã truyền thụ cho đại sư huynh của Tu Chân Giới. Đến nay Dương Bách Xuyên còn nhớ rõ ràng, năm đó sau khi lão đầu thi triển ra Trường Sinh ấn đã xuất hiện một phù văn, lập tức dọa Phong Vân Thần Khuyển sợ hãi, nó kinh ngạc nói ra cái tên Trường Sinh ấn và Trường Sinh Thần Điện, sau đó trực tiếp hèn nhát.  

Về sau Dương Bách Xuyên hỏi lão đầu mới biết, Trường Sinh ấn là thần thông truyền thụ cho đại sư huynh, còn Trường Sinh Thần Điện là thế lực đại sư huynh xây dựng.  

Sau đó nữa, hắn đã mở xích trói yêu trên người Phong Vân Thần Khuyển ra, khi đó sư phụ còn giúp hắn luyện hóa xích trói yêu, nói là một tiên khí, cũng là đồ của Bạch Trường Mi, về sau Dương Bách Xuyên đã đưa xích trói yêu cho đại tức phụ Triệu Nam.  

Hắn nhớ Phong Vân Thần Khuyển từng nói, Liên Tử Hắc Liên là để cho người có duyên, Dương Bách Xuyên không biết hắn có tính là người có duyên không, tóm lại Liên Tử Hắc Liên chính là có được vào lúc đó.  

Bây giờ đã hoàn toàn biến thành Hắc Liên trong thức hải của hắn.  

Giờ nghĩ lại Dương Bách Xuyên đều hơi thở dài, năm đó Phong Vân Thần Khuyển còn nói ra bí mật liên quan tới Thần Mộ Viên, nói Bạch Trường Mi là thủ hộ giả Vân Vân của Thần Mộ Viên.  

Sau nữa hắn đã gặp Lữ Xuân Thu cũng đang tìm kiếm Thần Mộ Viên ở Địa Cầu, rồi Lữ Xuân Thu dứt khoát tiến vào Thần Mộ Viên. Hơn nữa lúc muốn đến Sơn Hải Giới, hắn và Lục Tuyết Hi từng về quê cổ mộ Đại Tần dưới núi Thạch Cổ, chỗ đó chính là môn hộ của Thần Mộ Viên. Theo quỷ tu Mông Nghị gặp được ở cổ mộ Đại Tần nói cho Dương Bách Xuyên biết, Thủy Hoàng đế cũng đã tiến vào trong Thần Mộ Viên.  

Khi đó hắn đã từng đoán Thần Mộ Viên chắc chắn không phải chỗ tốt lành gì, không dám vào, lúc đó hắn cũng không tiến vào, chỉ là biết được lối  vào rồi đã ra ngoài trở về Sơn Hải Giới.  

Mà bây giờ nghĩ lại, Hắc Liên có tám chín phần là Bạch Trường Mi mang ra từ Thần Mộ Viên cũng nên.  

Tóm lại linh thức trở nên mạnh mẽ, khiến Dương Bách Xuyên càng cảm thấy Hắc Liên rất thần bí.  

Nháy mắt nghĩ đến những chuyện cũ bí mật này, Dương Bách Xuyên cười khổ, thầm nói: “Nghĩ nhiều rồi, Thần Mộ Viên chắc chắn không phải chỗ tốt lành, vẫn là xem căn phòng này có cái gì rồi nói sau, trở về nói chuyện với Hắc Liên chi linh là được.”  

Đúng lúc Dương Bách Xuyên lấy lại tinh thần thì nghe thấy một… một âm thanh vô cùng quen thuộc vang lên từ phía phòng bên.  

m thanh này đối với Dương Bách Xuyên có mấy hồng nhan, đã quá là quen thuộc, hai âm thanh, một thô lỗ, ngông cuồng, mang theo tiếng cười he he dâm đãng, cái khác là tiếng của nữ nhân nghe tràn đầy đau khổ không tình nguyện.  

Điều này khiến Dương Bách Xuyên thầm nói xui xẻo, nhưng vẫn quét linh thức qua.  

Ngay sau đó hắn lại há to miệng.  

Cửa phòng bên không khóa, cũng không có cấm chế, trên giường lớn trong phòng bên, một lão bất tử trên tám mươi tuổi mặt đầy nếp nhăn, bên dưới là một nữ tử cơ thể trắng noãn.  

Sau khi nhìn thấy, câu đầu tiên nhảy ra trong đầu Dương mỗ là: “Rau xanh bị lợn già gặm rồi…”  

Hắn chưa từng gặp lão già này, nhưng trong linh thức lại phát hiện lão ta cũng là một Địa Tiên tam chuyển.  

Thế nhưng nữ tử dưới người của lão bất tử lại là người quen, tuyệt đối không ngờ tới lại là Khúc Minh Nguyệt.  

Đúng là mở mang tầm mắt rồi!!!

Chỉ là ngay sau đó Dương Bách Xuyên lại phát hiện hơi không giống, hắn nhìn thấy hận ý vô tận trong mắt của Khúc Minh Nguyệt, nước mắt nàng ta đảo quanh hốc mắt, mặc cho lão già giày vò.  

Qua một lát lão bất tử tóc hoa râm phát ra một tiếng gầm trầm thấp, sau đó nhổm người dậy, nhìn trong mắt Khúc Minh Nguyệt tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi, nói: “Sư điệt nữ đừng nghĩ không thông, sư thúc ta nối lại cánh tay gãy cho ngươi đã hao tổn lực Thần Hồn rất lớn, cộng thêm thiên tài địa bảo giá trị xa xỉ, nếu không cánh tay này của ngươi cho dù nối lại cũng sẽ để lại di chứng.”  

“Mà bây giờ ngươi cảm thấy có di chứng gì không, hoàn hảo như lúc ban đầu, không hề ảnh hưởng tới lực chiến đấu của ngươi. Hơn nữa sư thúc ta hiểu ngươi muốn tìm tiểu tử tên Dương Bách Xuyên kia trả thù, đưa ra một ý tưởng cho sư phụ ngươi, đến lúc đó chắc chắn Dương Bách Xuyên sẽ phải chết. Ngươi nói xem ngươi còn có gì không vui, he he…”  

Trong tiếng cười d@m đãng, hai tay lão già khẽ lướt qua người Khúc Minh Nguyệt, đắc ý cười to.  

Dương Bách Xuyên vốn định đi, không muốn thấy cảnh xui xẻo như vậy, nhưng không ngờ lão già lại nhắc đến hắn, hắn lập tức dừng lại chuẩn bị nghe tiếp đối thoại của bọn họ.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.