Nhìn đôi mắt ẩn giấu oán hận của Khúc Minh Nguyệt trong bóng tối, sao Dương Bách Xuyên có thể không hiểu, Khúc Minh Nguyệt là bị lão đầu họ Phong này cưỡng ép chứ?
Chẳng qua một người là tu vi Địa Tiên tam chuyển, một người là Độ Kiếp, cánh tay không lay chuyển được bắp đùi, Khúc Minh Nguyệt cũng chỉ có thể cam chịu số phận, còn không dám nói gì.
Nghe ý của lão đầu họ Phong, lão ta nối cánh tay gãy cho Khúc Minh Nguyệt, sau đó… cái giá của Khúc Minh Nguyệt chính là bị lão bất tử này ngủ.
Trong đó còn bao gồm lợi ích trả thù hắn, một lần bị ngủ này của nàng ta không tính là thiệt.
Dương Bách Xuyên không có thiện cảm, càng không có đồng tình đối với nữ nhân ác độc muốn giết hắn như Khúc Minh Nguyệt, bây giờ nghe người ta nói chuyện, đúng là cấu kết với nhau làm việc xấu.
Lúc này nghe lão bất tử họ Phong cười khà khà, nói: “Sư điệt nữ yên tâm, bây giờ ngươi coi như là người của sư thúc ta rồi, ngươi bị bắt nạt, lão phu tất nhiên sẽ trút giận cho ngươi. Mối thù tiểu tử Dương Bách Xuyên kia làm gãy một cánh tay của ngươi, sư thúc ra ý tưởng cho sư phụ ngươi, đủ khiến hắn chết một trăm lần.”
“Phong sư thúc, ta… ta muốn chính tay gi ết chết Dương Bách Xuyên.” Lúc này trong mắt Khúc Minh Nguyệt hiện ra ý hận nồng đậm, nàng ta bị họ Phong cưỡng ép, nhưng trong lòng lại càng hận Dương Bách Xuyên hơn, đổ hết tất cả bất hạnh lên đầu Dương Bách Xuyên.
Nàng ta vốn ngây thơ cho rằng họ Phong là bạn của sư phụ Nguyên tiên sư, lại nghe sư phụ nói họ Phong là y tu, không hề có lòng đề phòng mà dẫn họ Phong về phòng chữa cánh tay gãy cho nàng ta.
Nhưng Khúc Minh Nguyệt không ngờ sau khi họ Phong điều trị cánh tay gãy cho nàng ta xong, đã đưa ra yêu cầu vô lễ, trần trụi không hề che giấu, nàng ta đã phản kháng, nhưng ở trong tay một Địa Tiên tam chuyển, sự phản kháng của nàng ta rất yếu ớt.
Cuối cùng chỉ có thể coi như bị chó làm, mà nguồn gốc tội lỗi tạo ra tất cả tổn thương này cho nàng ta đều là tiểu tử tên Dương Bách Xuyên kia, tất cả đều tại Dương Bách Xuyên. Nếu không phải hắn, nàng ta cũng sẽ không bị lão bất tử nắp quan tài họ Phong…
Cho nên người trong lòng Khúc Minh Nguyệt hận nhất là Dương Bách Xuyên, không chính tay băm vụn xác Dương Bách Xuyên, nàng ta khó nguôi nỗi hận trong lòng, nếu không phải Dương Bách Xuyên chặt đứt một cánh tay của nàng ta, sao nàng ta có thể bị con chó già này làm?
Người căm hận thứ hai là sư phụ Nguyên tiên sư của nàng ta, bây giờ Khúc Minh Nguyệt cho là Nguyên tiên sư ngầm đồng ý hành vi của lão bất tử họ Phong.
Tim của nàng ta lạnh toát rồi, nàng ta không ngờ sư phụ Nguyên tiên sư lại đẩy nàng ta vào hố lửa.
Đối với lão cẩu họ Phong, Khúc Minh Nguyệt ngược lại không căm hận bằng hai người trước, hơn nữa hận cũng không có tác dụng, mặc kệ là Phong lão cẩu trước mặt hay là sư phụ Nguyên tiên sư, đều không phải người nàng ta dám trêu chọc.
Cho nên bây giờ điều có thể làm là dùng cơ thể của bản thân làm cái giá, để khiến lão bất tử giúp nàng ta diệt trừ Dương Bách Xuyên, giải nỗi hận trong lòng.
Lão đầu họ Phong nhìn Khúc Minh Nguyệt, như cười như không nói: “Ban ngày lúc ở trên boong phi thuyền, lão phu và sư phụ ngươi đều nhìn thấy, ngươi không phải đối thủ của Dương Bách Xuyên, ngươi giết hắn thế nào?”
Khúc Minh Nguyệt cố nhịn ghê tởm trong lòng dán lên người của lão đầu họ Phong, vang lên tiếng nói nũng nịu: “Cho nên nô gia phải dựa vào sư thúc, chỉ cần sư thúc có thể trút được cục tức này giúp ta, nô gia sau này nhất định tốt với sư phụ, Phong sư thúc…”
“Khà khà khà…” Lão bất tử họ Phong cười khà khà, im lặng một lát, nói: “Yên tâm, đương nhiên sư thúc sẽ giúp ngươi đạt được mong muốn, lần này nghe nói tiểu tử Dương Bách Xuyên kia muốn đến Thái Hoang Tinh Hải, đến lúc đó ở Thái Hoang Tinh Hải giết hắn dễ như trở bàn tay, hơn nữa sẽ không có tai họa về sau. Đến lúc đó sư thúc có hai đệ tử không nên thân, tu vi đều là Độ Kiếp hậu kỳ, sẽ giúp ngươi giết Dương Bách Xuyên trút cục tức này cho ngươi, dễ như chơi.”
“Sư thúc cần gì tốn công như vậy, trực tiếp gi ết chết hắn trên phi thuyền không phải được rồi à? Chỉ cần sư thúc ra tay chế ngự hắn, thì ta sẽ có thể chính tay băm vụn hắn.” Khúc Minh Nguyệt vô cùng độc ác nói.
Giọng điệu oán hận của nàng ta khiến Dương Bách Xuyên hóa thân linh thức trong bóng tối đều không khỏi cảm thấy ớn lạnh, trong lòng chấn động, lẩm bẩm nói: “Xem ra nữ nhân này là quyết tâm muốn giết ta cho sảng khoái…”
Chỉ nghe thấy lão đầu họ Phong nghiêm mặt nói: “Ngươi còn không biết thần thông Dương Bách Xuyên đối phó với thân cao cự nhân kia của ngươi ở trên boong phi thuyền lúc sáng vô cùng giống với Trường Sinh Thần Điện top 3 trong danh sách cửu đại thánh địa. Theo cách nói của sư phụ ngươi, nhất mạch lưu truyền, có tám chín phần tiểu tử Dương Bách Xuyên kia là người của thánh địa Trường Sinh Thần Điện, cho dù không phải chắc chắn cũng có chút quan hệ với điện Trường Sinh.”
“Cho nên không thể giết ở bên ngoài, bây giờ ngươi vẫn không thể biết sự khủng bố của điện Trường Sinh, nhưng sư thúc chỉ có thể nói cho ngươi biết, Địa Tiên tam chuyển như ta và sư phụ Nguyên tiên sư của ngươi ở trong mắt những cường giả điện Trường Sinh… đều là giun dế.”
“Giết Dương Bách Xuyên dễ như trở bàn tay, nhưng ai cũng không thể gánh vác được lửa giận của điện Trường Sinh. Lỡ như Dương Bách Xuyên là môn nhân đệ tử của đại nhân vật nào trong điện Trường Sinh, giết Dương Bách Xuyên rồi, với thủ đoạn của điện Trường Sinh, chắc chắn có thể truy xét ra. Đến lúc đó cấp bậc này của ta và sư phụ ngươi chỉ có nước chạy trốn, hơn nữa có thể chạy thoát hay không còn không biết.”