Nghe Phong Âm Dương nói vậy, Nguyên Thần Hoan hết sức ngạc nhiên, không ngờ Phong Âm Dương lại là thần thú thủ hộ của gia tộc Hiên Viên, tộc Phong Vân Thần Khuyển?
Thần Khuyển là thú đó!
Lão ta rõ ràng là người, sao lại nói bản thân là Thần Khuyển?
Đây là vấn đề không chỉ có Nguyên Thần Hoan nghi ngờ mà ngay cả Dương Bách Xuyên cũng vậy, rõ ràng là người nhưng Phong Âm Dương lại xưng là tộc Phong Vân Thần Khuyển.
Phong Âm Dương lại nói tiếp: “Mấy ngàn năm trước, ta là một trong những thần thú xuất chúng bảo vệ gia tộc Hiên Viên, chỉ vì ngủ với một cung nữ mà bị nhà Hiên Viên đưa vào địa ngục cấm địa ~”
Vừa nói Phong Âm Dương vừa oán hận, lão ta hơi dừng rồi tiếp tục: “Tộc Phong Vân Thần Khuyển ta bảo vệ gia tộc Hiên Viên qua nhiều thế hệ, chỉ vì lão phu ngủ với một cung nữ đê hèn mà trừng phạt, hủy thân thể của ta...Trong cái rủi có cái may, lão phu lấy được truyền thừa y đạo ở cấm địa gia tộc Hiên Viên, ôm lấy Nguyên Thần rồi chạy khỏi nơi đó.
Ông trời đúng ta không bạc đãi ta, vậy mà giúp ta gặp được cơ thể cực kỳ phù hợp, sau đi đoạt xác thì mới có Phong Âm Dương bây giờ, lão phu dựa vào một thân y đạo mà đi tới được ngày hôm nay.
Cùng vì lão phu lấy được truyền thừa từ cấm địa gia tộc Hiên Viên, thế nên ta mới biết được được biến tấu từ của kỷ nguyên trước, nhờ đó mới có thành tựu thánh địa vương triều Hiên Viên.
Theo như lão phu được biết, gia tộc Hiên Viên chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm, hôm nay bị lão phu gặp được, ta dám khẳng định, phương pháp thi triển kết ấn của Dương Bách Xuyên chính là.
Hơn nữa, có vẻ như tên tiểu tử kia nắm được rất chi tiết, có lẽ là bản hoàn chỉnh, lão Nguyên, nếu như ta có thể đoạt được y điển, khi dẫn độc Ách Nan cho ngươi sẽ nắm chắc mười phần.”
Phong Âm Dương nói chắc như đinh đóng cột.
Dương Bách Xuyên nghe thấy Phong Âm Dương nói vậy, trong lòng thầm chửi rủa: “Đúng là lão già không biết xấu hổ, cưỡng gian cung nữ mà còn ra vẻ hùng hồn như vậy.”
Không bị gia tộc Hiên Viên hủy diệt Nguyên Thần là may lắm rồi, nếu như Hiên Viên đã được xưng là vương triều, vậy thì đương nhiên đó là một nơi có pháp luật nghiêm trị, đừng nghĩ người có công là có thể cưỡng gian một cung nữ, nếu không trừng phạt thì sao có thể gọi là thánh địa?
Dương Bách Xuyên xem như nhìn ra, Phong Âm Dương là lão già không quản được nửa thân dưới, chẳng trách ngủ với cả Khúc Minh Nguyệt, nghe Nguyên Thần Hoan và Phong Âm Dương nói chuyện, hai lão già này là loại cá mè một lứa, cấu kết với nhau làm việc xấu.
Không có người nào tốt đẹp.
Kẻ thì dâm dục, kẻ thì ngay cả đồ đệ của mình cũng tính kế.
Dương Bách Xuyên đánh không lại bọn họ, nếu đánh được thì hắn đã nhảy ra, tiễn hai bọn họ lên trầu ông trời rồi.
Điều quan trọng nhất là, hắn không ngờ Phong Âm Dương chỉ nhìn hình ảnh hắn trị độc cho Thú Ngũ Hành đã nhận ra được, nhìn dáng vẻ của lão ta có vẻ như nhất định phải đoạt được.
Dương Bách Xuyên biết mình bị người ta nhớ thương, lại còn là một lão già Địa Tiên ta chuyển, đây là một chuyện chẳng hay ho gì, trong lòng hắn nhất thời lo lắng.
Nguyên Thần Hoan trầm ngâm một chút rồi nói: “Hay là ra tay trên phi thuyền, trực tiếp bắt lấy tên tiểu tử Dương Bách Xuyên, sau đó sưu hồn đoạt?” Trong lòng của Nguyên Thần Hoan, chỉ cần có thể giúp bản thân dẫn độc Ách Nan thì cái gì lão ta cũng dám làm.
Dứt lời, trái tim Dương Bách Xuyên như treo lên, nếu như hai lão Địa Tiên tam chuyển cùng ra tay với hắn trên phi thuyền thì ngay cả cơ hội bỏ chạy hắn cũng không có.
May mà Phong Âm Dương lên tiếng: “Không cần thiết, nếu như ra tay với tên tiểu tử kia trên phi thuyền, cho dù lấy được thì cũng không có cơ hội tu luyện, ngươi đừng quên điện tiểu tử kia có quan hệ với điện Trường Sinh, nếu như hắn ta thật sự xảy ra chuyện, để người của điện Trường Sinh biết được thì ta và ngươi có trốn tới chân trời góc bể cũng khó thoát khỏi cái chết.
Bản chất của chúng ta là sống tốt hơn, không phải tìm cái chết càng sớm càng tốt, thế nên ở Tu Chân Giới hay nhất là trên phi thuyền thì chúng ta càng không thể ra tay.
Đừng quên Tinh Hải Thái Hoang mà ta đã nói, đợi sau khi tên tiểu tử kia tới Tinh Hải Thái Hoang, chúng ta không cần phải lo lắng về phía điện Trường Sinh nữa.
“Nhưng quy luật trong Tinh Hải Thái Hoang rất quỷ dị, có nhiều khu vực cấm chế, những nơi mà tu vi thấp hơn Độ Kiếp mới có thể tiến vào, chúng ta không đi được, vậy thì làm thế nào?” Nguyên Thần Hoan nói.
“Cái này thì ngươi yên tâm đi, lão phu đã đồng ý với Khúc Minh Nguyệt sẽ gi ết chết Dương Bách Xuyên, đến lúc đó lão phu sẽ cho hai đệ tử tiến vào Tinh Hải Thái Hoang, cộng thêm hai đệ tử của ngươi, bốn người liên thủ cũng thừa đủ trừng trị một Dương Bách Xuyên tu vi Hợp Thể, sau khi đoạt được thì sẽ thẳng tay giế t chết hắn ta, thần không biết quỷ không hay, không để lại bất kỳ dấu vết nào cho điện Trường Sinh.” Ánh mắt Phong Âm Dương lóe lên một tia sắc lạnh.