*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi chín Thái Châu Nữ rời đi, Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm nhìn Thú Ngũ Hành chật vật không chịu nổi, điều này khiến Thú Ngũ Hành dựng tóc gáy, nức nở nói: “Chủ nhân... chủ nhân, ta sai rồi, cầu xin chủ nhân tha mạng!”
Thật ra, Dương Bách Xuyên không có ý trách móc Thú Ngũ Hành, có rất nhiều linh dược, vì vậy hắn mới ngầm bằng lòng để Chồn nhỏ ăn bất cứ thứ gì nó muốn, cũng để chín Thái Châu Nữ đi ủ rượu, ít đi năm cây linh đào cũng không việc gì.
Chỉ cần không phải thiếu mất linh đào mẫu thụ là được, linh đào của tử thụ hiện tại đối với hắn cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Hắn chỉ đang cười bộ dạng thảm hại của Thú Ngũ Hành vì bị chín Thái Châu Nữ xử lý, hắn càng buồn cười hơn chính là chuyện Thú Ngũ Hành bị Chồn nhỏ lừa gạt.
Nào có biết Thú Ngũ Hành nghĩ bản thân bị trừng phạt nên mới sợ hãi.
Không đủ cũng tốt, chỉnh đốn một trận như thế cũng coi như cho Thú Ngũ Hành một bài học.
Nhưng thôi dừng lại ở đó, dù sao thì Thú Ngũ Hành từ sau khi đi theo hắn cũng đã cống hiến rất nhiều, mỗi trận chiến hắn ta đều là chủ lực xông pha liều mạng, cho nên ăn một ít linh đào cũng chẳng đáng gì.
Nghĩ vậy thôi chứ Dương Bách Xuyên cũng không nói ra, chỉ hừ lạnh rồi nói: “Ngươi thật đáng đời.”
“Chủ nhân, ta biết sai rồi, sau này không dám ăn linh đào nữa, xin chủ nhân khai ân.” Thú Ngũ Hành bị chín Thái Châu Nữ đánh cũng không sợ gì, chỉ sợ Dương Bách Xuyên sẽ trừng trị mình.
“Được rồi, lần này coi như là một bài học, sau này nhớ kỹ, làm người, à không, làm yêu ma thì càng phải chính trực. Dựa theo hiểu biết của ta về Chồn nhỏ, việc ngươi mê hoặc Chồn nhỏ, ngươi làm sao có thể thông minh như vậy, lần này chắc là ngươi bị Chồn nhỏ lừa gạt đúng chứ?” Dương Bách Xuyên cười hỏi.
Nghe vậy, Thú Ngũ Hành bật khóc, cảm thấy như một người bạn tri kỷ, xúc động nói: “Chủ nhân anh minh, ta... ta đã bị Chồn nhỏ lừa, ta muốn cùng Chồn nhỏ ra ngoài và ăn một ít linh đào, làm sao ta biết được Chồn nhỏ hái mất năm gốc linh đào cùng một lúc... Cuối cùng... lúc chín sư mẫu Thái Châu đến, Chồn nhỏ... Ôi, dù sao thì Chồn nhỏ cũng lừa gạt ta, nó quá xấu xa…”
“Ừ…” Nghe nói Thú Ngũ Hành coi chín Thái Châu Nữ là chủ mẫu, Dương Bách Xuyên ho khan một tiếng, dừng lại nói: “Được rồi, chuyện này coi như đã được làm rõ, điều ta muốn nói với ngươi là sau này có thể đường đường chính chính đi ăn linh đào, ngoại trừ chín loại linh đào mẫu thụ ra thì ngươi có thể lấy một gốc linh đào tử thụ, ta sẽ nói với chín Thái Châu Nữ.
Bây giờ nói vào việc chính, ta đã luyện ra đan Hỗn Nguyên Bách Chuyển, bốn người chúng ta mỗi người có ba viên đan dược, chỉ cần một người nỗ lực mới có thể đột phá, không thể mãi bị mắc kẹt trong không gian của bình Càn Khôn, cuối cùng chúng ta vẫn phải ra ngoài.
Cái này của ngươi, gửi bình kia cho Lục Yên Chi, luyện tập chăm chỉ, chờ khi rời khỏi đây, chính là ngày chết của mấy con thú người vượn thú cá sấu kia.” Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên lấy ra hai lọ đan Hỗn Nguyên Bách Chuyển và đưa chúng cho Thú Ngũ Hành.
Sau khi Thú Ngũ hành vui mừng khôn xiết nói cảm tạ, hắn ta cuống quít đi tìm Lục Yên Chi.
Trong lòng Dương Bách Xuyên chợt động, một lọ đan dược trực tiếp đưa tới trước mặt Chồn nhỏ đang trốn trên cây linh đào ngủ, hơn nữa nghiêm khắc khuyên răn Chồn nhỏ dùng đan dược xong thì tu luyện cho tốt, sau khi ra ngoài phải đi tầm bảo ở Thái Hoang, điều này khiến mắt Chồn nhỏ tỏa sáng, gật đầu lia lịa.
Sau khi làm xong tất cả, Dương Bách Xuyên phóng linh thức ra xem bên ngoài.
Ngay sau đó, cả người Dương Bách Xuyên run rẩy, hắn nhìn thấy xung quanh đá ngầm ở bên ngoài có tám thú Nhân Viên Ngạc Ngư tất cả đều có mặt. Quan trọng là vua Nhân Viên Ngạc Ngư vậy mà cũng ở đó, đang lười biếng nằm bò cách hang động không xa, trông dáng điệu của những nghiệt súc này là muốn cố thủ không tha.
Dương Bách Xuyên không nhìn thấy cậu bé Đá Tinh, cũng không biết hắn thế nào rồi?
Nếu vua Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc đã xuất hiện, lại không thấy Đá Tinh, điều này khiến hắn hơi lo lắng.
Dù sao Đá Tinh là ân nhân cứu mạng của hắn, hoặc nói là đá cứu mạng.
Thấy thú Nhân Viên Ngạc Ngư tất cả đều có mặt, chuẩn bị cố thủ, Dương Bách Xuyên cũng thở dài, thu linh thức về, chuẩn bị tu luyện.
Hắn biết bây giờ hắn chỉ có con đường nâng cao tu vi để đi, sau khi tu vi thăng cấp, thực lực mạnh mẽ mới có thể giết ra ngoài, nếu không rất có thể sẽ bị những thú Nhân Viên Ngạc Ngư này vây hãm.
Sau khi Dương Bách Xuyên ngồi xếp bằng, dùng viên đan Hỗn Nguyên Bách Chuyển đầu tiên.
Linh khí và sức mạnh thần hồn mạnh mẽ cùng lúc nổ tung trong người, lập tức khiến hắn có cảm giác ăn no căng, hiệu quả của đan dược tốt ngoài dự đoán.