Hai mệnh tinh lớn hấp thụ sức mạnh đan dược xong bùng lên ánh sáng mãnh liệt.
Chuông Đông Hoàng hiện ra trên Thái Dương tinh.
Cánh cửa U Đô đen như mực hiện ra trên Thái m tinh…
Hai cái đều có phù văn lấp lóe, bên ngoài thân xác của Dương Bách Xuyên cũng hiện lên ảo ảnh của chuông Đông Hoàng và cánh cửa U Đô.
Dương Bách Xuyên tiến vào trong trạng thái tu luyện sâu…
Hiệu quả của đan Hỗn Nguyên Bách Chuyển tốt ngoài dự đoán của hắn, cho dù là chân khí hay là sức mạnh nguyên thần đều tăng mạnh lên, sức mạnh thần hồn chứa đựng trong đan dược tiến vào nguyên thần thông qua tượng thần.
Mặc dù Dương Bách Xuyên hoàn toàn không có hai nguyên thần, nhưng tạm thời cũng chỉ có thể coi chuông Đông Hoàng và cánh cửa U Đô thành tượng thần trực tiếp, tác dụng của hai cái giống với tượng thần.
Tu chân không có năm tháng, thời gian đối với tu sĩ tu vi càng cao có lúc là không đáng tiền nhất.
Thấm thoát Dương Bách Xuyên đã tu luyện ba tháng, một ngày của ba tháng sau hắn đã hoàn toàn hấp thụ luyện hóa được dược lực của đan Hỗn Nguyên Bách Chuyển, bỗng nhiên trong người truyền tới một trận nổ vang, sau khi hắn luyện hóa một viên đan Hỗn Nguyên Bách Chuyển thì đã đột phá đến tu vi Hợp Thể cảnh hậu kỳ.
Có điều Dương Bách Xuyên vẫn chưa dừng lại, tiếp tục dùng viên đan Hỗn Nguyên Bách Chuyển thứ hai, bởi vì hắn biết tu vi Hợp Thể cảnh hậu kỳ vẫn không đủ để chiến thắng thú Nhân Viên Ngạc Ngư ở bên ngoài, nhất là vua Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc kia.
Cho nên hắn tiếp tục dùng đan dược…
Hắn đã tiêu hao thời gian nửa năm để luyện hóa viên đan Hỗn Nguyên Bách Chuyển thứ hai, tu vi đến hậu kỳ sẽ càng ngày càng khó khăn, viên đan Hỗn Nguyên Bách Chuyển thứ hai không đột phá một bậc nữa như ý muốn, nhưng cũng xung kích đến giai đoạn Hợp Thể cảnh hậu kỳ.
Dương Bách Xuyên dùng viên đan Hỗn Nguyên Bách Chuyển thứ ba…
Lại trôi qua một năm luyện hóa hấp thụ viên đan Hỗn Nguyên Bách Chuyển thứ ba, cuối cùng Dương Bách Xuyên đã đột phá rồi.
Trong người truyền tới tiếng nổ, tu vi của hắn đã đột phá đến Hợp Thể cảnh đại viên mãn.
Ba viên đan Hỗn Nguyên Bách Chuyển làm hắn đột phá hai cảnh giới nhỏ, điều này khiến Dương Bách Xuyên rất hài lòng đối với dược lực của đan Hỗn Nguyên Bách Chuyển.
Trong lòng hắn nghĩ nếu có đủ độ tuổi đạt đến linh dược vạn năm, rồi luyện chế đan Hỗn Nguyên Bách Chuyển thì có thể chống đỡ tu sĩ Độ Kiếp cảnh hoàn toàn đột phá.
Cảm nhận chân khí hùng hậu và sức mạnh nguyên thần mạnh hơn một vòng ở trong người, Dương Bách Xuyên không khỏi huýt sáo, lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng có chút sức tự bảo vệ rồi, bây giờ đối mặt với tám thú Nhân Viên Ngạc Ngư, có lòng tin chọi cứng, đáng tiếc sức mạnh này đấu với vua Nhân Viên Ngạc Ngư màu trắng bạc kia, ta biết là vẫn không đủ.”
Trong miệng Dương Bách Xuyên lẩm bẩm xong, trong lòng vẫn cười khổ: “Vẫn là không có phần thắng, thực lực không đủ mạnh mẽ, còn phải tiếp tục cố gắng, nếu không đối đầu với vua Nhân Viên Ngạc Ngư chỉ có nước bị ngược, lão tử không thích loại cảm giác này, cái ta muốn là thực lực xử lý hắn.”
Sau khi cảnh giới tu vi đạt đến Hợp Thể cảnh đại viên mãn, Dương Bách Xuyên biết không tiến thêm được nữa rồi.
Cảnh giới lớn tiếp theo chính là Độ Kiếp cảnh.
Đây là một đường ranh giới khổng lồ của tu chân, là ngưỡng cửa đại thiên kiếp, chỉ dựa vào hấp thụ linh khí trời đất luyện hóa đan dược… là không thể đột phá được, tu luyện trước mắt đã đến cực hạn rồi.
Muốn đột phá Độ Kiếp cảnh vẫn cần cảm ngộ cảnh giới, không phải chỉ dựa vào linh khí đầy đủ là được.
Hơn nữa linh khí đột phá Độ Kiếp cảnh sẽ là sự to lớn mà hắn không thể tưởng tượng, cho dù dùng mười hai viên đan Hỗn Nguyên Bách Chuyển cũng không có tác dụng.
Cảnh giới này càng cần phải cảm ngộ đối với cảnh giới.
Chỉ là bây giờ hắn cưỡng chế sử dụng đan dược để tu vi đột phá xung kích đến Hợp Thể cảnh đại viên mãn, cảm ngộ cảnh giới cũng đã hạ xuống rồi.
Không có cảm ngộ cảnh giới ổn định, thì hắn không thể phát huy ra uy lực của các loại thần thông, lên cao muốn tham ngộ thần thông đều không đủ hiểu biết về tâm cảnh.
Cho nên Dương Bách Xuyên vội vàng bắt đầu củng cố cảnh giới, tham ngộ cảm ngộ cảnh giới của Hợp Thể cảnh đại viên mãn.