Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2813



Dứt lời, Dương Bách Xuyên lại nói với Chồn nhỏ: “Hương Hương xem thời cơ hành động.”  

“Được.”  

“Chít chít.”  

Lục Yên Chi và Chồn nhỏ đều gật đầu.  

Dương Bách Xuyên nhìn Thú Ngũ Hành đứng cách Yêu Vương, gật đầu, hai chủ tớ có ăn ý.  

Thời khắc nào đó, Thú Ngũ Hành phát động công kích từ sau lưng Yêu Vương.  

Ngay lúc Thú Ngũ Hành sắp đến chỗ cách lưng Yêu Vương ba mét, Yêu Vương bỗng nhiên rống giận quay đầu cắn xé về phía Thú Ngũ Hành.  

Dương Bách Xuyên biết lúc này chính là thời cơ xuất kích, bước ra một bước rống lên: “Bát Hoang Quy Nhất, trảm.”  

Kiếm quyết Hắc Liên bây giờ có thể tấn công nhóm, một kiếm tám kiếm khí Hắc Liên, càng có thể tám kiếm thành một, đánh một kẻ địch duy nhất phát huy ra uy lực to lớn.  

Có thể nói đây là một chiêu mạnh nhất trong thần thông kiếm kỹ mà Dương Bách Xuyên có thể phát huy ra.  

Đương nhiên những điều này cũng chỉ là uy lực hắn suy diễn vô số lần trong không gian Hắc Liên mà luyện thành, thực chiến chân chính lại là trận đầu, nếu có thể chiến đấu tu luyện thêm mấy lần trong thực chiến, thì uy lực sẽ càng mạnh mẽ hơn.  

Thi triển ra một kiếm, chân khí cả người Dương Bách Xuyên nháy mắt đã tiêu hao hơn nửa giống như nước lũ, một kiếm này uy lực to lớn không có gì phải nghi ngờ, nhưng chân khí và lực Thần Hồn tiêu hao cũng là trước giờ chưa từng có. Dương Bách Xuyên biết đánh như vậy, hắn cùng lắm có thể phát huy ra ba kiếm, là đã cạn kiệt chân khí.  

Mà trong nháy mắt hắn càng không ngờ tới là vua Nhân Viên Ngạc Ngư trắng bạc xảo quyệt hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều, cũng chứng minh Yêu Vương này là sinh linh có trí khôn cấp cao, không phải tám yêu thú bị giết kia có thể so sánh.  

Rõ ràng thấy Yêu Vương quay người cắn xé về phía Thú Ngũ Hành, cho nên Dương Bách Xuyên mới bước ra tìm cơ hội ra tay, đâu biết được lúc Yêu Vương xảo quyệt này quay đầu qua, hình như đã biết Dương Bách Xuyên sẽ đánh lén nó, đột nhiên quất mạnh cái đuôi về phía Dương Bách Xuyên.  

Điểm này đủ để chứng minh trí khôn của Yêu Vương chắc chắn không thua gì loài người.  

Có điều Dương Bách Xuyên tích trữ sức mạnh hoàn thành một kiếm mạnh mẽ nhất, không sợ một đuôi của Yêu Vương công kích.  

“Ầm ầm…”  

Trong phút chốc, một kiếm của Dương Bách Xuyên va chạm với đuôi của Yêu Vương.  

Trong nháy mắt một dòng máu vọt lên bắn tung tóe.  

“Grào…”  

Yêu Vương đau đớn vang lên tiếng gào rống.  

Lại bị một kiếm của Dương Bách Xuyên chém đứt cái đuôi dài hơn một mét, có lẽ bản thân Yêu Vương cũng không ngờ uy lực một kiếm này của Dương Bách Xuyên lại lớn gấp năm lần nhỉ?  

Mặc dù Dương Bách Xuyên trông giống như chiếm ưu thế, thật ra mặc dù một kiếm của hắn đã chém đứt đuôi của Yêu Vương, nhưng bản thân hắn cũng bị sức mạnh như núi cao khổng lồ của đuôi Yêu Vương chấn nhiếp.  

Dương Bách Xuyên rên một tiếng, khí huyết trong người sôi trào, lùi ngược sáu bảy bước liên tiếp mới dừng lại, trong lòng thầm giật mình, Yêu Vương này quả nhiên hung dữ mạnh mẽ.  

Mà cùng lúc đó, Thú Ngũ Hành cũng bị Yêu Vương há miệng cắn cổ, cưỡng chế xé một mảng xuống.  

“Grào grào…”  

Thú Ngũ Hành bị đau kêu thảm thiết, nhưng cũng đã chọc giận Thú Ngũ Hành nổi khùng, ánh sáng không màu khắp người tăng vọt đánh lên người Yêu Vương, khiến Yêu Vương phát ra tiếng rống giận nặng nề, cơ thể trở nên run rẩy.  

Thú Ngũ Hành nắm bắt cơ hội giơ móng vuốt cào về phía đầu của Yêu Vương.  

“Grào…”  

Tiếng kêu thảm thiết đâm thủng màng nhĩ phát ra từ trong miệng Yêu Vương, Dương Bách Xuyên thấy rõ ràng, là một vuốt của Thú Ngũ Hành đập lên mắt trái của Yêu Vương, một con mắt của Yêu Vương lập tức khô quắt lại, rõ ràng một vuốt này của Thú Ngũ Hành đã cào mù mắt của Yêu Vương.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.