Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2827



Nguyên Thần Huyễn theo sát phía sau, lão ta không lên tiếng mắng Dương Bách Xuyên, nhưng khuôn mặt già đang co giật, bị Dương Bách Xuyên chọc tức không nhẹ, không phải không muốn chửi mà là bị chọc tức không chửi thành lời được.  

Nhưng cho dù chửi lại thì làm được gì?  

Nói về mồm mép, hai lão già thêm lên cũng không phải đối thủ của Dương Bách Xuyên.  

“Ầm ầm ầm.……”  

Nước sông lại nổ tung chảo, vô số cá chuồn nhảy ra khỏi mặt nước, lao về phía hai lão già.  

Phong Âm Dương tung một chưởng về mặt nước dưới chân.  

“Ầm đùng ~” Nước bắn lên cao mấy trượng, một lượng lớn cá chuồn chết.  

Toàn bộ mặt sông tràn ngập máu tươi.  

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Phong Âm Dương thay đổi.  

“Vụt vụt vụt……”  

Càng nhiều cá chuồn vọt ra khỏi mặt nước điên cuồng tấn công lão ta.  

Mặc dù tu vi của Phong Âm Dương thâm sâu, dùng chân khí phòng ngự nhưng cũng bị vô số cá chuồn dính vào người.  

Dương Bách Xuyên đứng bên bờ bên kia mỉm cười lạnh lùng, hắn cũng ăn đau khổ khi đối mặt với đám cá chuồn kia, chân khí phòng ngự cũng không có tác dụng, bọn nó trực tiếp cắn xé chân khí, lần này Phong Âm Dương phải ăn đau chút rồi.  

Quả nhiên chỉ thấy Phong Âm Dương nhe răng nhếch miệng, trở tay muốn chụp đánh.  

Nhưng lại nghe thấy Nguyên Thần Huyễn nói: “Phong lão quái, đừng đánh, ngươi đánh chết càng nhiều, mùi máu tươi càng nặng, sẽ hấp dẫn đến càng nhiều cá chuồn, chúng ta sẽ bị đám cá chuồn vô tận này kéo chết, để ta ra tay.”  

Nói xong, Nguyên Thần Huyễn nhảy lên cao, giữa hai tay tràn ra khí đen, chụp đánh xuống mặt nước.  

“Ầm…”  

Một tiếng nổ nặng nền vang lên, khí đen trong tay Nguyên Thần Huyễn lập tức khuếch tán.  

Ngay sau đó một lượng lớn cá chuồn mất mạng, ngửa bụng trôi nổi trên mặt nước.  

Hai mắt Dương Bách Xuyên co rút, hắn không ngờ chiêu thức của lão già Nguyên Thần Huyễn này lại có tác dụng như vậy, trong lòng thầm nghĩ: “Rút…”  

Còn không chạy hai lão già kia lên bờ đuổi theo sẽ gặp rắc rối.  

Bước nhanh vào trong cửa thành ở hẻm núi……  

Sau khi Dương Bách Xuyên trốn đi được ba phút thì Nguyên Thần Huyễn và Phong  m Dương cũng lên đến bờ sông.  

Lúc đưa mắt tìm Dương Bách Xuyên thì hắn đã biến mất vào trong thành cổ rách nát.  

“Đuổi.” Phong Âm Dương tràn ngập sát khí, dẫn đầu đuổi theo, lão ta bị Dương Bách Xuyên chọc trúng chỗ đau, muốn bắt được Dương Bách Xuyên băm xác thành ngàn mảnh còn hơn cả Nguyên Thần Huyễn.  

Hồn phách của lão ta là chó của Phong Vân Thần, thân thể đoạt xá thành người tu đạo, mấy ngàn năm nay đều tự cho mình là người, cực kỳ chán ghét người khác mắng lão ta là chó, hôm nay Dương Bách Xuyên không những mắng còn chửi lão ta là chó già…  

Điều này làm cho Phong Âm Dương tức đến mức đạo tâm rối loạn, hiện tại lão ta chỉ muốn bắt được Dương Bách Xuyên, nghiền xương thành tro.  

So với Phong Âm Dương, Nguyên Thần Huyễn bình tĩnh hơn một chút, từ trong lời nói của Dương Bách Xuyên, lão ta biết được Lục Yên Chi đã biết được âm mưu của lão ta dành cho nàng ta, điều này khiến Nguyên Thần Huyễn cực kỳ lo lắng.  

Hiện tại việc tại sao Lục Yên Chi và Dương Bách Xuyên lại biết được âm mưu của lão ta và Phong Âm Dương đã không quan trọng. Chuyện quan trọng nhất lúc này là bắt được Dương Bách Xuyên, bắt hắn giao ra Lục Yên Chi.  

Có thể nói Lục Yên Chi chính là mạng sống do lão ta bồi dưỡng nhiều năm, là mạng sống giúp lão ta độ thiên kiếp lần bốn.  

Dương Bách Xuyên không gọi Lục Yên Chi ra không khác gì muốn mạng của lão ta, trước lúc bắt được Lục Yên Chi, Nguyên Thần Huyễn muốn xử lý mạng nhỏ của Dương Bách Xuyên trước.  

Hai Địa Tiên bị pháp tắc Thái Hoang áp chế xuống Độ Kiếp đại viên mãn như phát điên vọt vào cửa thành của di tích thành cổ, thề muốn bắt lấy Dương Bách Xuyên…  

Trong thành cổ ở hẻm núi, Dương Bách Xuyên càng đi vào bên trong thì càng rộng lớn, Thạch Thanh đi trước dẫn đường, dẫn Dương Bách Xuyên đi vào sâu bên trong, kéo khoảng cách với hai lão già phía sau. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.