Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2832



"Phụt!"  

Ngay sau đó, người trung niên run lên, hộc máu, mái tóc đen cháy xém bốc khói. Ông ta bị uy lực sấm sét khổng lồ của báo Phi Văn đánh bay ra xa ba mươi mét, rơi mạnh xuống mặt đất tạo thành một cái hố to.  

Lần này Dương Bách Xuyên thấy vậy cũng phải hít sâu một hơi. Quá chấn động! Không ngờ báo Phi Văn lại có thể mượn uy lực của thiên lôi.  

Hiển nhiên điều này có liên quan đến thiên phú sấm sét của nó. Mọi người đều biết trong Thái Hoang có thiên lôi Thái Hoang, không ai dám bay cao quá chín mét đụng tới thiên lôi Thái Hoang, nhưng báo Phi Văn với thiên phú đặc biệt lại không nằm trong số đó, ngược lại nó còn có thể thông qua thiên phú của mình mượn thiên lôi cho mình dùng.  

Trong Thái Hoang, thiên phú bậc này quả là khiến rất nhiều sinh linh ghen tỵ đỏ mắt.  

Trước đó báo Phi Văn bị người trung niên đánh một đòn trở tay không kịp, rơi vào thế yếu. Cuối cùng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, nó lập tức thi triển thiên phú của mình, dẫn động thiên lôi Thái Hoang tấn công, kết quả thấy rõ.  

Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên thấy hình như nó chỉ dẫn động từng tia thiên lôi mà thôi, nhưng cho dù là vậy cũng đủ rồi.  

Nói thật là khoảnh khắc Dương Bách Xuyên cảm nhận được báo Phi Văn dẫn động thiên lôi giáng xuống, tim hắn đập thình thịch. Hắn có thể cảm nhận rõ uy lực của sấm sét Thái Hoang là vô cùng vô tận, mạnh hơn thiên lôi ở bên ngoài không biết bao nhiêu lần, thậm chí mang đến cho Dương Bách Xuyên cảm giác thiên lôi trong Thái Hoang là tồn tại biến dị, hơi thở hủy diệt cuồng bạo vô cùng đậm.  

Báo Phi Văn dẫn phát và mượn uy lực của thiên lôi tấn công người trung niên, làm cho người trung niên có nhiều thủ đoạn bay ra ngoài như diều đứt dây, đủ để thấy uy lực của thiên lôi Thái Hoang.  

Điều quan trọng nhất là Dương Bách Xuyên thử cảm nhận thì thấy đối mặt với thiên lôi Thái Hoang bậc này, hắn chẳng có cách nào. Mặc dù trong người hắn có một viên mệnh tinh hệ sấm sét, hắn cũng không dám hấp thụ sấm sét cuồng bạo và bá đạo cỡ này.  

Vốn dĩ sau khi tiến vào Thái Hoang, nghe nói trong này có thiên lôi Thái Hoang, hắn còn có ý định hấp thụ thiên lôi. Dù sao trong người hắn không chỉ có hai đại mệnh tinh Thái  m Thái Dương, mà còn có chín đại phụ tinh Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Lôi Điện, Không Gian,  m Sát, Phong Vân đại diện cho chín nguồn năng lượng trong thiên địa.  

Theo lý thuyết thì hắn có thể hấp thụ chín loại năng lượng thiên địa.  

Nhưng vừa rồi sau khi cảm nhận khí tức của thiên lôi Thái Hoang, hắn đã từ bỏ ý nghĩ hấp thụ lôi điện Thái Hoang, không dám nữa.  

Hắn sợ sau khi hấp thụ, phụ tinh sẽ xảy ra vấn đề lớn. Chủ yếu là hắn sợ không tiêu hóa nổi, không khéo bản thân sẽ bị điện giật chết.  

...  

"Chủ nhân nhìn đi, ta đã nói là báo Phi Văn không đơn giản mà." Thạch Thanh đắc ý nói với Dương Bách Xuyên, giọng điệu vui vẻ như dân cờ bạc thắng cược.  

Dương Bách Xuyên trợn mắt, không nói gì, tiếp tục quan sát chiến trường. Hắn biết nếu người trung niên còn không ra tay thì sẽ xong đời.  

Sức mạnh sấm sét mà báo Phi Văn dẫn động quá mạnh, xem chừng người trung niên không có cách hóa giải.  

Thiên lôi Thiên Hoang cường đại thật sự khủng khiếp, hèn chi mọi người đều nói đến Địa Tiên cũng không dám phi hành trong Thái Hoang. Dưới sấm sét bậc này, e là Địa Tiên cũng bị đánh chết nhỉ?  

"Gừ!"  

Roẹt! Đúng lúc này, báo Phi Văn không bỏ qua cơ hội hạ sát thủ, bay vọt tới chỗ người trung niên ngã xuống cách ba mươi mét, giang cánh sau lưng bay lên, cho thấy ưu thế vượt trội.  

Sét quanh người nói lại dẫn động thiên lôi Thiên Hoang lần nữa, muốn đánh chết người trung niên.  

Nét mặt người trung niên bỗng trở nên điên cuồng, tay đánh ra một kết ấn, vẽ một phù văn màu máu ngay phía trước. Tức thì trước người ông ta hiện ra một tấm chắn huyết trận, hoàn toàn là năng lượng do phù văn tạo ra, ánh sáng chói lọi.  

Đồng thời, người trung niên hô to: "Xin đạo hữu núp phía sau giúp đỡ. Ta là Thẩm Dạ, đệ tử của thánh địa Thần Phù Linh Tông. Nếu đạo hữu ra mặt hỗ trợ, Thẩm mỗ nhất định sẽ tặng thần phù cấp cao, quả Hỏa Linh Hai Hạt chia đều..."  

Nghe người trung niên nói vậy, Dương Bách Xuyên căng thẳng, thầm nghĩ mình bị phát hiện rồi ư?  

Ngay từ đầu hắn đã che giấu hơi thở, lẽ ra không bị phát hiện mới phải. Nhưng bây giờ nghe ý của người trung niên, hình như ông ta đã phát hiện ra có người trốn trong tối.  

Ngay lúc Dương Bách Xuyên do dự có nên ra tay giúp đỡ hay không, ở chỗ khác có hai bóng người lóe lên, trong chiến trường xuất hiện hai bóng người.  

Ầm!  

Đúng lúc này, đòn tấn công của báo Phi Văn cũng tới trước mặt người trung niên, nhưng bị huyết thuẫn (tấm chắn bằng máu) cản lại. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.