Dương Bách Xuyên thấy Phong m Dương và Nguyên Thần Huyễn biến sắc, đồng thời rút lui, hắn biết ngay mảnh vảy đỏ như máu trong tay Thẩm Dạ nhất định là vũ khí đáng sợ.
Hắn nghe thấy rõ Nguyên Thần Huyễn hô "bùa Long Lân".
Chắc hẳn là một loại bùa chú nào đó. Trước đó Thẩm Dạ từng nói mình là người Thần Phù Linh Tông, một trong chín thánh địa lớn, mảnh vảy ông ta lấy ra chắc chắn là bùa chú.
Nhưng rất có thể nó là loại bùa chú vô cùng mạnh. Bùa chú khiến Nguyên Thần Huyễn và Phong m Dương đều sợ hãi nhất định là vũ khí đáng sợ.
Quả nhiên Thẩm Dạ ra tay, Phong m Dương không chạy kịp.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy vảy rồng đỏ như máu trong tay Thẩm Dạ đột nhiên tỏa ra huyết quang chói mắt, lập tức cuốn Phong m Dương đi.
"Á..."
Tiếng kêu thảm thiết của Phong m Dương vang lên.
Phạm vi huyết quang phát ra khoảng hai ba chục mét, Dương Bách Xuyên không thấy rõ bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Bởi vì hắn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Phong m Dương, chứng tỏ lão già chết tiệt này đã bị ăn hành.
Điều đáng tiếc duy nhất là Nguyên Thần Huyễn cách khá xa, tránh được huyết quang.
Khi huyết quang vừa mới phát ra từ bùa Long Lân trong tay Thẩm Dạ, Dương Bách Xuyên cách rất xa mà vẫn cảm nhận được khí tức vô cùng cường đại tỏa ra, giống như thần khí vô thượng bùng nổ trên tay Thẩm Dạ, mang sức mạnh không gì sánh bằng.
Chính vì vậy, Dương Bách Xuyên biết trên đời này không chỉ tu vi mạnh mới lợi hại, có vũ khí cực đỉnh cũng có thể chém giết tu sĩ cấp cao.
Tiếng hét thảm thiết của Phong m Dương đã chứng minh điều này.
Tên họ Dương nào đó trốn trong tối quan sát. Trong mắt hắn, Thẩm Dạ là Độ Kiếp hậu kỳ, Phong m Dương và Nguyên Thần Huyễn là Địa Tiên tam chuyển áp chế tu vi xuống Độ Kiếp đại viên mãn. Theo lý thì mười Thẩm Dạ cũng khó làm Phong m Dương bị thương.
Thế nhưng nháy mắt đã nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của Phong m Dương, chứng tỏ trong tay có chí bảo mạnh tuyệt đối thì hoàn toàn có thể gi ết chết tu sĩ cấp cao.
Mặc dù Dương Bách Xuyên không biết bùa Long Lân trong tay Thẩm Dạ là bùa chú cấp bậc gì, nhưng hắn biết Thẩm Dạ là đệ tử thánh địa, từ đó hắn có cái nhìn mới về thánh địa.
Đệ tử thánh địa có thể lấy ra bùa Long Lân làm Phong m Dương bị thương ắt không phải hạng đơn giản, thánh địa phía sau ông ta càng khỏi cần nói.
Bây giờ nhìn bùa Long Lân trong tay Thẩm Dạ phát ra huyết quang, mắt Dương Bách Xuyên đã đỏ ngầu. Hắn thầm nghĩ nếu mình có bảo bối như bùa Long Lân thì không cần trốn tránh hai lão già Nguyên Thần Huyễn và Phong m Dương nữa.
Dương Bách Xuyên tiếp tục quan sát. Huyết quang trong chiến trường phát ra nhanh mà biến mất cũng nhanh.
Một giây sau, Dương Bách Xuyên nhìn thấy bóng dáng Thẩm Dạ và Phong m Dương hiện ra.
Sắc mặt Thẩm Dạ hơi tái nhợt. Phong m Dương nhếch nhác vô cùng, quần áo rách tả tơi, tóc tai bù xù, trên người toàn vết máu, vẻ mặt hoảng sợ.
Sau khi huyết quang tan biến, Thẩm Dạ lại hành động, cầm bùa Long Lân trong tay lên.
Nguyên Thần Huyễn ra tay trước, tung ra một chưởng từ xa. Một chưởng này có màu sặc sỡ, rõ ràng là khí độc, nháy mắt đã bao phủ quanh người Thẩm Dạ.
Lúc nãy Thẩm Dạ sử dụng bùa Long Lân đã trả giá lớn, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Khi ông ta chuẩn bị kích hoạt lần hai, khí độc của Nguyên Thần Huyễn đã đến trước mặt khiến Thẩm Dạ run lên, ngã xuống đất.
Phong m Dương trở tay, một viên đan dược xuất hiện. Lão ta uống đan dược rồi ngồi xuống chữa trị vết thương. Dễ nhận thấy một kích trước đó của Thẩm Dạ tuy không lấy mạng ông ta, nhưng đã làm cho ông ta bị thương nghiêm trọng, mất sức chiến đấu trong thời gian ngắn.
"Lão Độc Vật giết hắn đi." Phong m Dương nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó nhắm mắt, bắt đầu trị thương.
Hiện tại Nguyên Thần Huyễn không bị thương. Sau khi ra tay trước hạ độc Thẩm Dạ, ông ta đi về phía Thẩm Dạ ngã trên mặt đất.
Thẩm Dạ không ngờ Nguyên Thần Huyễn lại là cao thủ dùng độc. Lần đầu tiên ông ta kích hoạt bùa Long Lân đã hao tổn một phần ba tinh huyết cả đời. Nhưng ông ta biết sau khi Phong m Dương bị bùa Long Lân đả thương thì càng đối phó, mình chỉ cần ra tay hai lần nữa là chắc chắn có thể giết Phong m Dương và Nguyên Thần Huyễn.