Ngay sau đó, khoé miệng Dương Bách Xuyên cũng hơi nhếch lên, lộ ra ý cười.
Lúc này, sau khi mãng xà độc khí dừng lại khoảng ba hơi thở thì nổ tung ầm ầm, thân thể độc khí cực lớn phân giải trong nháy mắt, lập tức tan thành mây khói, biến mất trong thiên địa.
Một kích này, Dương Bách Xuyên hơn Nguyên Thần Huyễn một bậc.
Nhưng hắn cũng không dễ chịu gì, bởi vì sau một kích này chân khí trong cơ thể hắn gần như đã hao hết.
Không đủ để hắn nhìn thấy Hắc Lân Mãng gục ngã, sau khi nhìn thấy Nguyên Thần Huyễn hộc máu, trong lòng hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì mặc dù chân khí của hắn hao hết, thế nhưng chân khí của Nguyên Thần Huyễn và Hắc Lân Hung cũng suy yếu dần.
Lúc này, hiển nhiên hai bên đều bị thương nặng...
Pháp tướng cao khoảng ba mươi thước của Dương Bách Xuyên cuối cùng chống đỡ không nổi, sau khi kim quang lóe lên, thân thể khôi phục kích cỡ bình thường.
Lòng bàn tay lập tức xuất hiện hai viên linh đào mẫu thụ, Dương Bách Xuyên há miệng, vừa mở miệng đã nuốt hai linh đào vào để bổ sung chân khí bị hao hết trong cơ thể, hắn nằm trên mặt đất bình tĩnh nhìn chằm chằm Nguyên Thần huyễn nói: “Nguyên Thần Huyễn lão bất tử, nếu ngươi chỉ có chút năng lực này, tiểu gia có thể trở tay chém chết lão cẩu ngươi.”
Hắn nói như thế thật ra chính là muốn kéo dài một chút thời gian để khôi phục chân khí trong cơ thể.
Giờ phút này, sắc mặt Nguyên Thần Huyễn tái mét, nghe được Dương Bách Xuyên nói lời châm chọc, lão ta cũng không biết nói gì, lão ta thật sự không ngờ Dương Bách Xuyên có thể bộc phát ra lực lượng cường đại như vậy, không ngờ có thể quyết liệt chiếm giữ tay trên hắn.
Vừa rồi kiếm khí của thanh kiếm trong tay Dương Bách Xuyên vô cùng cường đại, làm cho Nguyên Thần Huyễn cảm thấy kinh hãi, hơn nữa còn kết hợp với thần thông lúc trước và Trường Sinh điện nhất mạch tương thừa, hai thứ này kết hợp với nhau làm bộc phát ra lực lượng khiến hắn hộc máu.
Là một lão quái vật tu luyện mấy ngàn năm, Nguyên Thần Huyễn đương nhiên biết, muốn kết hợp lực lượng kiếm khí với thần thông khó khăn cỡ nào, thế nhưng Dương Bách Xuyên lại làm được trong nháy mắt.
Thiên tư ngộ tính cỡ này quả thực khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Nguyên Thần Huyễn nheo mắt lại, nội tâm lại nói với mình, tiểu tử này quá nghịch thiên, nhất định phải gi ết chết hắn, nếu không một khi hắn chạy trốn, ngày sau chính là tai họa lớn.
......
Ở trong mắt Dương Bách Xuyên nhìn lại, hình như Nguyên Thần Huyễn cũng không vẻ kinh hoảng như trong tưởng tượng của hắn, tuy là lão bất tử hộc máu nhưng có vẻ rất bình tĩnh.
Quả nhiên, sau một khắc chỉ nghe Nguyên Thần Huyễn nói: “Tiểu tử, trò chơi cũng nên kết thúc rồi, không thể không thừa nhận tiểu tử ngươi là quái thai lần đầu tiên lão phu gặp đấy, không hề kém những Thánh tử Thánh nữ của Thánh địa kia chút nào. Nhưng mà…”
Giọng nói của Nguyên Thần Huyễn ngập ngừng: “Nhưng nếu ngươi cho là lão phu chỉ có chút thủ đoạn này thì sai lầm lớn rồi, lão phu là Địa Tiên tam chuyển, nói một câu kiêu ngạo thì ngoại trừ một vài tu chân giả tồn tại vượt qua hạn chế quy luật ra, ta chính là tồn tại đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp.
Tuy là từ địa vực bên kia qua đây, tu vi cảnh giới Đại Thừa cảnh trở lên đều bị áp chế thành Độ Kiếp đại viên mãn, nhưng vậy thì sao chứ?
Ngươi thật sự cho rằng lão phu tu luyện độc tu chỉ để làm màu sao? Lúc trước ta bị thương nên mới bị tiểu tử ngươi chui vào lỗ hổng, lần này... Ngươi nghĩ là lão phu còn cho ngươi cơ hội sao?”
Giờ phút này, cách Nguyên Thần Huyễn nói chuyện hoàn toàn giống như biến thành một người khác, mang theo hàn ý âm lãnh, trong lời nói cũng tràn ngập ý chế giễu, lúc lão ta nhìn Dương Bách Xuyên giống như là thợ săn tập trung vào con mồi đã chạy trốn đến góc chết, một đôi mắt già tràn đầy vẻ khinh thường.
Dương Bách Xuyên hừ lạnh, không thèm để ý, vừa rồi hắn phát huy uy lực của thần thông Trường Sinh Chí Tôn và mười phần kiếm khí Huyền Hoàng đã chứng minh bây giờ hắn có năng lực đấu tay đôi với lão bất tử Nguyên Thần Huyễn. Theo hắn thấy, lúc này Nguyên Thần Huyễn uy hiếp hắn chỉ là đang tìm lối thoát cho lão ta mà thôi.
Hắn hừ lạnh rồi nhìn Nguyên Thần Huyễn nói: “Nguyên lão bất tử, đến giờ này mà ngươi vẫn muốn uy hiếp ta? Có ích gì sao? Hơn nữa, ta hoàn toàn không nghĩ tới việc trêu chọc ngươi, từ đầu đến cuối đều là ngươi cùng lão cẩu khoác da người Phong m Dương mưu tính ta? Chẳng qua ta chỉ muốn tự bảo vệ mình thôi.
Còn về Lục Yên Chi, lão bất tử ngươi còn luôn miệng nói nàng là đồ đệ của ngươi, ta khinh... Lão già không biết xấu hổ, từ nhỏ nhận nuôi Lục Yên Chi, lại chỉ coi nàng là một món thảo dược cho lão bất tử ngươi, mẹ nó, ngươi chính là một tên súc sinh không có nhân tính.
Có biết ở trong lòng Lục Yên Chi, nàng đối xử với ngươi như phụ thân, nhưng ngươi lại chỉ là coi nàng là linh dược, ngươi... Không xứng làm người, chẳng trách ngươi và Phong m Dương lăn lộn cùng nhau, cùng lắm chỉ là một súc sinh khoác da người mà thôi…”