Nguyên Thần Huyễn biết nếu tiếp tục đánh như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị Long Chủng Thanh Ngưu g iết chết, cho nên lão ta trực tiếp thiêu đốt tinh nguyên bản mạng phá tan quy luật giam cầm, muốn liều mạng với Long Chủng Thanh Ngưu.
Quả nhiên trong phút chốc Nguyên Thần Huyễn vèo một cái vọt tới trên người Long Chủng Thanh Ngưu, lão ta dùng thuật thuấn di xuất hiện trên lưng Long Chủng Thanh Ngưu, lão giơ tay lên, hung hăng chưởng một chưởng vào đầu Long Chủng Thanh Ngưu.
"Ầm ầm..."
"Grào..."
Tiếng trước là tiếng nổ vang thật lớn do Nguyên Thần Huyễn đánh vào trên người Long Chủng Thanh Ngưu, tiếng sau là Long Chủng Thanh Ngưu phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Nguyên Thần Huyễn nổi giận thiêu đốt bản mạng tinh nguyên phá vỡ quy luật giam cầm, để lão ta khôi phục cảnh giới tu vi Địa Tiên tam chuyển đỉnh phong, thế như trẻ che lão lập tức ra tay với Long Chủng Thanh Ngưu, một chưởng đánh vào đầu Thanh Ngưu.
Một kích này đánh cho Long Chủng Thanh Ngưu quỳ rạp trên mặt đất, không còn nhúc nhích, thân thể nó cũng khôi phục trở về kích thước như nghé con ban đầu, bị Nguyên Thần Huyễn phá pháp, một kích chế phục Long Chủng Thanh Ngưu.
Dương Bách Xuyên ngẫm lại cũng đúng, Long Chủng Thanh Ngưu cho dù mạnh hơn thì cũng chỉ là thực lực Đại Thừa Kỳ, nhưng lão bất tử Nguyên Thần Huyễn này lại là Địa Tiên tam chuyển thật sự, lão ta vừa rồi bị Long Chủng Thanh Ngưu bức bách, chó cùng rứt giậu, bất đắc dĩ thiêu đốt tinh nguyên phá vỡ pháp tắc áp chế, tăng tu vi lên Địa Tiên tam chuyển.
Với thực lực của Địa Tiên tam chuyển, một kích áp chế Long Chủng Thanh Ngưu cấp bậc Đại Thừa kỳ là chuyện dễ dàng.
Nhưng Nguyên Thần Huyễn phải đối mặt với hậu quả bị thiên lôi pháp tắc Thái Hoang đánh chết. Lúc trước Phong m Dương cũng thế, tuy mạnh nhưng vẫn bị thiên lôi pháp tắc Thái Hoang đánh chết.
Dương Bách Xuyên trốn trong không gian bình Càn Khôn nhìn thấy rõ, ngay sau khi Nguyên Thần Huyễn một kích áp chế Thanh Ngưu, trên trời có một tia sét to như thùng nước giáng xuống, muốn bổ vào Nguyên Thần Huyễn.
Dương Bách Xuyên thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết lão già chết tiệt Nguyên Thần Huyễn sắp bị trời thu rồi.
Tuy nhiên, ngay khi sấm sét giáng xuống, chỉ thấy Nguyên Thần Huyễn há miệng phun ra một cột sáng như ngọc lưu ly về phía tia sét từ trên trời bổ xuống.
Nhìn kỹ thì thấy một con trùng lưu ly đỡ lấy sấm sét. Dương Bách Xuyên giật mình, lạp tức hiểu ra lão già chết tiệt này muốn làm gì.
Trùng độc lưu ly chắc chắn là trùng độc bản mệnh của Nguyên Thần Huyễn. Trùng độc của độc tu tương đương với mạng sống thứ hai. Dương Bách Xuyên biết lão già này muốn thay mận đổi đào, dùng trùng độc bản mệnh nhận sự trừng phạt của thiên lôi thay lão ta.
Tất nhiên làm như vậy thì trùng độc bản mệnh sẽ bị sét đánh chết, nhưng Nguyên Thần Huyễn có thể thoát nạn. Đương nhiên dù lão ta sống sót cũng bị tổn thương nguyên khí nặng nề, không chết nhưng cũng mất nửa cái mạng già.
Bởi vì trùng độc bản mệnh có thể nói là sự tồn tại giống như tu sĩ Nguyên Anh, vô cùng quan trọng. Một độc tu không có trùng độc bản mệnh thì còn gọi gì là độc tu được nữa?
Mặc dù phải trả giá đắt, nhưng Nguyên Thần Huyễn vẫn làm như vậy để giữ mạng.
Về điểm này, Dương Bách Xuyên thật sự kính nể lão ta. Có thể từ bỏ trùng độc bản mệnh để đối phó sấm sét, có thể làm được tất cả những điều này chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, Nguyên Thần Huyễn không hổ là Địa Tiên tam chuyển.
Từ phá vỡ áp chế pháp tắc đến một chưởng áp chế Long Chủng Thanh Ngưu, rồi lại há miệng phun ra trùng độc bản mệnh đỡ thiên lôi thế mạng khi sấm sét giáng xuống. Muốn làm được những điều này trong thời gian ngắn ngủi không chỉ cần thực lực và thủ đoạn, mà còn cần dũng khí và mưu tính hơn người, thật sự không đơn giản.
Từ lúc đánh gục Long Chủng Thanh Ngưu đến khi sấm sét giáng xuống, rồi tới lúc phun trùng độc bản mệnh ra, thời gian đều vừa khít.
Dương Bách Xuyên biết cho dù chỉ hơn kém một hơi thở, sấm sét giáng xuống thì lão già chết tiệt kia sẽ sẽ không có bất cứ cơ hội nào.
Mà bây giờ Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn, trùng độc lưu ly lấp lóe ánh sáng chói mắt. Hắn có thể cảm nhận rõ trùng độc bản mệnh của Nguyên Thần Huyễn phát ra khí tức vượt trên Đại Thừa kỳ, hẳn là lão già chết tiệt đã dốc hết vốn liếng hòng che mắt ông trời, cuối cùng để cho trùng độc bản mệnh chết thay mình.
Không dốc hết vốn liếng thì sấm sét vẫn sẽ đánh chết bản tôn của Nguyên Thần Huyễn.
Đùng... Đoàng...
Tia sét đánh trúng trùng độc bản mệnh của Nguyên Thần Huyễn, trùng độc bản mệnh của lão ta lập tức tan thành mây khói.
"Phụt!"
Nguyên Thần Huyễn hộc máu, toàn thân run lên, quỳ một chân trên đất, khí tức toàn thân cũng giảm sút. Dương Bách Xuyên cảm thấy lão ta còn chật vật hơn lúc trước vẫn còn tu vi Độ Kiếp đại viên mãn.