Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2914



Dương Bách Xuyên cảm thấy rất mệt mỏi khi nghe tin lượng chân khi cần để lấp đầy tử phủ rộng lớn của mình, huống hồ lão gia tử còn nói hai đại mệnh tinh đều phải viên mãn thì hắn mới có thể thăng cấp.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên không nhịn được co rút, có thể tưởng tượng được sau này hắn cần lượng linh khí trời đất kinh khủng như thế nào, cứ có cảm giác tương lai sẽ nghèo mạt rệp.  

Tuy nhiên chuyện này cũng có chỗ tốt, theo lời lão gia tử thì sau khi vận chuyển hai đại mệnh tinh, hắn có thể hấp thu sức mạnh trong trời đất để bản thân sử dụng, nói cách khác, hắn đã có thể tùy tiện hấp thu bất cứ loại sức mạnh nào cũng được, miễn là có thể hấp thu.  

Đây cũng xem như một lời an ủi với Dương Bách Xuyên, nếu không chỉ mỗi việc lấp kín tử phủ thôi cũng đủ ép hắn bật khóc rồi.  

...  

Dương Bách Xuyên đọc thầm khẩu quyết lão đầu tử dạy mình trong lòng, bắt đầu thử triệu hoán mệnh tinh Thần Tượng, hắn khá quan tâm đến thứ này, cũng rất chờ mong mệnh tinh Thần Tượng của mình sẽ là cái gì, hay còn nói rốt cuộc hắn có thể triệu hoán thành công hay không...  

Sau khi tĩnh tâm, Dương Bách Xuyên cẩn thận cảm giác hai đại mệnh tinh Thái Dương và Thái  m.  

"Trên là trời, dưới là đất, giữa là âm dương giao thoa, dùng mệnh tinh của ta cảm ứng mệnh tinh Thần Tượng..."  

Khẩu quyết vừa dứt, Dương Bách Xuyên thả lỏng tâm tình cảm thụ sự biến hóa của mệnh tinh, chuông Đông Hoàng kêu leng keng, tỏa ra kim quang mãnh liệt nhưng chẳng có gì thay đổi.  

Thậm chí khi tinh thần Dương Bách Xuyên tiến vào mệnh tinh Thái Dương, ngoại trừ việc thả ra một luồng lực lượng chí dương thì chẳng có gì xảy ra cả.  

Đây cũng mới chỉ là mệnh tinh Thái Dương mà thôi, Dương Bách Xuyên không nản lòng, hắn còn mệnh tinh Thái  m nữa cơ mà, lại thêm khẩu quyết lão đầu tử truyền thụ, hắn tin tưởng sư phụ mình.  

Dương Bách Xuyên chưa từ bỏ ý định lại chìm sâu vào trong mệnh tinh Thái  m, tình hình cơ bản cũng giống bên Thái Dương, trừ lực lượng chí âm, bên trong toàn là không gian vô tận tối đen như mực.  

Hai đại mệnh tinh đều không cảm nhận được sự xuất hiện của mệnh tinh Thần Tượng.  

Dương Bách Xuyên đã thấy hơi thất vọng, vừa định mở miệng mắng lão già đáng chết thì đúng lúc này, hắn bất ngờ phát hiện ngay chính giữa hai đại mệnh tinh đang tỏa ra ánh tím nhàn nhạt.  

Vị trí này vừa lúc là nơi giao thoa của hai đại mệnh tinh, là điểm trung gian sinh ra bất chợt giữa âm dương ngư của Lưỡng Nghi, tuy chỉ nhỏ bằng đầu ngón út nhưng lại là biến số của toàn bộ tử phủ.  

Dương Bách Xuyên có thể chắc chắn trước đây hoàn toàn không hề có sự thay đổi này.  

Trông như một ngọn lửa màu tím nhỏ bé tỏa ra ánh sáng lập lòe.  

Đột nhiên hắn nghe thấy giọng sư phụ Vân Thiên Tà: "Thằng nhóc thúi, mệnh tinh Thần Tượng của con xuất hiện rồi đấy, mau đọc khẩu quyết cảm nhận đi."  

Nghe vậy, Dương Bách Xuyên vội vàng đọc thầm khẩu quyết...  

Ngay sau đó, ngọn lửa nhỏ màu tím như đón được gió, từ từ lớn dần lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.  

Chớp mắt, đốm tím le lói bỗng tỏa ra ánh sáng chói lọi, hóa thành một bóng dáng mờ mờ.  

Giờ phút này nhìn kỹ lại mới thấy ánh sáng tím chiếm vị thế chủ đạo, ngoài ra còn có màu vàng và màu đen, là màu của Thái  m với Thái Dương.  

Qua mấy đợt hít thở, bóng dáng mờ mờ chớp tắt chớp hiện, Dương Bách Xuyên cảm giác nhịp tình mình ngày càng đập nhanh hơn, Nguyên Thần trong biển ý thức bỗng mở bừng hai mắt, bắn ra hai vệt kim quang vào thẳng tử phủ, khoảnh khắc vừa tiến vào lập tức hóa thành hình người.  

Phút chốc, hào quang chói lọi, vô cùng lóa mắt.  

Ngay sau đó, bóng tím mờ ảo ngay giữa hai đại mệnh tinh thu nhỏ lại thành cỡ bình thường, khoanh chân ngồi thiền theo tư thế Ngũ Hành hướng lên trên, trôi nổi ở trung tâm tử phủ, ngay nơi hai đại mệnh tinh giao thoa tạo thành Lưỡng Nghi.  

Tuy nhiên sau khi Dương Bách Xuyên nhìn rõ bóng dáng kia, hắn bỗng giật thót, nuốt nước miếng lắp bắp: "Lão... Lão gia tử... Đây là mệnh tinh Thần Tượng của con à?"  

Giọng Vân Thiên Tà cũng hơi run rẩy: "Chắc... Chắc vậy nhỉ?"  

"Hự... Lão già đáng chết, người có đáng tin không thế?" Dương Bách Xuyên nghe ra sự băn khoăn trong lời sư phụ, hết sức cạn lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.