Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2915



"Thử xem có thể phóng xuất mệnh tinh Thần Tượng ra ngoài không?" Vân Thiên Tà đề nghị.  

Nghe vậy, Dương Bách Xuyên lập tức thả Thần Tượng hộ thân ra khỏi tử phủ.  

Dưới luồng ánh sáng màu tím mãnh liệt, ở sau lưng hắn chợt xuất hiện một bóng dáng mờ ảo cao khoảng ba trượng.  

"Phù..."  

Trong đầu Vân Thiên Tà thầm thở ra một hơi, kiên định nói: "Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là mệnh tinh Thần Tượng của con."  

Dương Bách Xuyên thử tương tác với bóng dáng mờ ảo trong lòng, quả thực rất thuận buồm xuôi gió, tâm động ý thông.  

Giờ thì hắn có thể xác định được rằng bóng dáng tử phủ mờ ảo mặc một bộ quần áo cổ xưa này chính là mệnh tinh Thần Tượng của mình.  

Thần Tượng trong tử phủ Lưỡng Nghi vẫn luôn nhắm chặt mắt, không hề mở hai mắt ra.  

Nhưng đây không phải là điểm mấu chốt.  

Điều khiến hai sư đồ khiếp sợ là bức mệnh tinh Thần Tượng của Dương Bách Xuyên không phải là một vị thần tinh thần nào đó trên Cửu Thiên, mà là chính bản thân hắn.  

Tuy rằng có hơi mờ mờ, nhưng Dương Bách Xuyên vừa nhìn hình dáng thì đã có thể nhận ra ngay được đây chắc chắn là mình.  

Vân Thiên Tà cảm thán nói: "Mỗi một tu sĩ trên thế gian đều biết mệnh tinh Thần Tượng sẽ tương ứng với một vị thần tinh thần ở trên Cửu Thiên, bởi vì có lời đồn đại về truyền thừa tu đạo từ xa xưa, vạn vật trên thế gian kể cả những kẻ đã tu đạo trường sinh phi thăng thành tiên, tất cả đều là do những vị thần cổ xưa đó đã hy sinh chính bản thân họ để tạo ra.  

Toàn bộ tu sĩ đều tu luyện ứng với một vị thần mệnh tinh, liên kết được với thần linh chính là đã kết nối được với đại đạo, là cơ hội chứng đạo. Có muôn vàn đại đạo, muôn vàn tinh thần, muôn vàn thần linh, muôn vàn mệnh tinh Thần Tượng, mỗi người đều có thể ứng với một vị thần, đều có thể tìm được vị thần Thần Tượng thuộc về riêng mình.  

Phần lớn tác dụng của Thần Tượng không phải dùng để chiến đấu, mà là để cảm ngộ thiên đạo, tìm hiểu sự huyền bí của đất trời, trong quá trình tu luyện chưa từng có ai gặp được mệnh tinh Thần Tượng là bản thân mình cả... Con thật khiến vi sư khó hiểu..."  

Nghe sư phụ Vân Thiên Tà cảm thán tự nói, Dương Bách Xuyên cũng mông lung, không nhịn được nói: "Lão gia tử, liệu có phải là trùng hợp không nhỉ? Hay là trên Cửu Thiên cũng trùng hợp có một vị thần có diện mạo giống như con chăng?"  

"Ha ha... Con suy nghĩ nhiều rồi, con cho rằng thần linh là gì chứ hả? Đừng có tự dát vàng lên mặt mình, thần linh là hóa thân của đại đạo, là pháp tắc, là quy tắc, điều này có thể giống nhau sao..." Vân Thiên Tà đả kích Dương Bách Xuyên.  

"Vậy người nói xem tại sao Thần Tượng của con lại là bản thân con vậy?" Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt nói.  

"Con hỏi ta, ta biết hỏi ai đây, vi sư không phải thần... Từ từ thần...?" Vân Thiên Tà nói đến đó thì đột nhiên im bặt, giống như vừa nghĩ tới điều gì đó, chợt im lặng.  

Nhưng Dương Bách Xuyên nghe nửa chừng như vậy, trong lòng ngứa ngáy muốn chết, không nhịn được hỏi tới cùng: "Lão già chết tiệt, thần gì cơ? Có ý gì? Chẳng lẽ còn mạnh hơn cả tiên à?"  

"Được rồi, đừng hỏi, dù sao mệnh tinh Thần Tượng của con đã xuất hiện, dù Thần Tượng có phải là bản thân con không hay là chỉ lớn lên giống thôi thì chuyện này đều không còn quan trọng nữa rồi. Quan trọng là chỉ cần Thần Tượng xuất hiện đã chứng tỏ rằng con đường tu luyện của con là bình thường, sau này cứ yên tâm tu luyện tiếp là được, vi sư... Vi sư có thể nói cho con biết, con đường của con chỉ vừa mới bắt đầu thôi, tiên nhân vẫn là con người, đại đạo thực sự trên đời này là... Mà thôi, hiện tại con biết sẽ chỉ có hại mà không có lợi, tu luyện cho tốt đi, vi sư mệt rồi... Đi đây."  

Vân Thiên Tà nói xong thì dần im lặng.  

Dương Bách Xuyên biết là lão gia tử đã rời đi, nhưng nghe hàm ý trong câu nói của lão gia tử thì hình như ông đã nhớ tới chuyện cũ gì đó khi nhìn thấy Thần Tượng của mình thì phải, tâm trạng của ông trở nên không tốt, tràn ngập cô đơn.  

Tuy rằng Dương Bách Xuyên chỉ giao tiếp với thần hồn của lão gia tử, không nhìn thấy ông, nhưng hắn lại rõ ràng cảm nhận được lão gia tử đang cực kỳ cô đơn và đau buồn.  

Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây, trước kia lão gia tử mở miệng ngậm miệng đều là dáng vẻ thiên vương lão tử, có cảm giác bá đạo đến không biết trời cao đất dày.  

Nhưng mà trong nháy mắt vừa rồi, Dương Bách Xuyên lại cảm nhận được cảm xúc của lão gia tử dao động bập bùng một cách bất thường.  

Hắn gọi to vài tiếng lão gia tử cũng không thấy ai đáp lại, Dương Bách Xuyên cũng không để ý đến nữa, dù sao ở trong lòng hắn thì lão già chết tiệt ấy là một tồn tại vô cùng cường đại, không cần phải lo lắng cho ông. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.