"Chủ nhân, Thiên Yêu Hành Cung sắp mở ra, xin chủ nhân tiến về phía trước để chiếm lấy cơ hội trước. Ta đã cảm nhận được phía đông và phía tây đều có người chạy tới, có vẻ đều là người của đại thánh địa.
Cho dù ta chưa tới Thiên Yêu Hành Cung, nhưng biết rõ mỗi lần Thiên Yêu Hành Cung mở ra sẽ có linh bảo xuất thế, ngài tiến vào đó trước có thể chiếm cơ hội trước." Thanh Ngưu nghiêm túc nói.
Dương Bách Xuyên gật đầu nói: "Được thôi, dẫn đường, chúng ta đi."
...
Mặc dù Dương Bách Xuyên không rõ rốt cục Thiên Yêu Hành Cung có bảo bối gì, nhưng mà dựa theo lời giải thích của Thanh Ngưu thì có thể đi vào Thiên Yêu Hành Cung đều là người trong chín đại thánh địa và một vài môn đệ của đại tông môn. Phàm là có khả năng hấp dẫn những người này tới đây thì đương nhiên có thể khẳng định Thiên Yêu Hành Cung sẽ có đồ tốt.
Mà đối với Dương Bách Xuyên mà nói, hắn cần số lượng lớn thiên tài địa bảo để lấp đầy Lưỡng Nghi Tử Phủ và Lưỡng Đại Mệnh Tinh của mình.
Cũng không biết khi nào mới có thể lấp đầy, bởi vì trước giờ bên trong Lưỡng Nghi Tử Phủ và Lưỡng Đại Mệnh Tinh không tồn tại nhiều chân khí.
Dựa theo cách nói của ông già, hắn phải lấp đầy Tử Phủ và Mệnh Tinh mới có thể chắc chắn vượt qua đại thiên kiếp được. Đây mới là điểm quan trọng. Vượt qua đại thiên kiếp xong mới có thể chuyển hóa chân khí thành chân nguyên. Hai bước này đều cần rất nhiều linh khí.
Cho nên Dương Bách Xuyên sẽ không bỏ qua bất kỳ một điều gì có thể đem lại cơ hội cho bản thân.
Ngoài ra, hắn còn nổ với ông già rằng xài cả ngàn năm sắp tới để sáng tạo ra thứ vượt qua cả thánh địa. Thật ra trong lòng hắn cũng có nguyện vọng mãnh liệt, nhưng hắn không muốn nói cho ba sư huynh, sư tỷ còn lại.
Mà mấy nơi như Thiên Yêu Hành Cung này chính là kỳ ngộ.
Đương nhiên nguy hiểm thường tồn tại với kỳ ngộ, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Quãng đường ba mươi dặm rất nhanh đối với họ.
Tiếp cận Thiên Yêu Hành Cung xong mơ hồ nhìn thấy sương mù phủ xuống Thiên Yêu Hành Cung tỏa ánh hào quang ngút trời.
Quả nhiên lộ ra rồi...
Lúc sắp đến nơi, Dương Bách Xuyên nói với Thanh Ngưu: "Lão Ngưu, đừng quay lưng lại, để ta thu ngươi vào Động Thiên."
Bây giờ Thanh Ngưu nào có thể phản kháng, sau khi nó bị Dương Bách Xuyên, vẻ bướng bỉnh trên người nó ít hơn nhiều. Nó cũng biết trên người Dương Bách Xuyên có pháp bảo Động Thiên, nhưng hắn không vào.
Một giây sau, Dương Bách Xuyên thu Thanh Ngưu vào trong không gian Càn Khôn hồ.
Thiên Yêu Hành Cung hạn chế sinh linh cấp bậc Đại Thừa cảnh bước vào, nhưng Dương Bách Xuyên có pháp bảo Động Thiên nên có thể gian lận thu Thanh Ngưu vào, nhỡ đâu lúc gặp phải nguy hiểm trong Thiên Yêu Hành Cung, vào thời điểm quan trọng có thể thả Thanh Ngưu ra cứu giá.
Với cả chuẩn bị thêm cho mình một cái mạng.
Dương Bách Xuyên đã không dám khinh thường người trong thánh địa. Chỉ một tên Trình Vĩ Khanh đạt Độ Kiếp hậu kỳ thôi đã giúp hắn lĩnh giáo thủ đoạn sâu sắc.
Ai mà biết trong chín đại thánh địa còn tồn tại thứ quái thai gì nữa?
Dương Bách Xuyên cho rằng bản thân là thiên tài tu luyện. Nhưng độ rộng lớn của giới tu chân này không thể nào tưởng tượng nổi, người tài hơn hắn có nhiều lắm.
Cho nên người họ Dương hắn đây giờ cũng phải học cẩn thận, đỡ phải chịu tổn hại.
Đánh nhau với mấy người trong thánh địa này, sơ sẩy thông thường một cái sẽ mất mạng ngay.
Đương nhiên hắn cũng không nhất thiết phải trở mặt với người trong thánh địa. Để Thanh Ngư nấp trong không gian Càn Khôn Hồ cũng là để tăng thêm một lớp bảo vệ cho bản thân.
...
Sau khi thu Thanh Ngưu vào trong không gian Càn Khôn Hồ xong, Dương Bách Xuyên nói với con chồn ngồi trên đầu Thú Ngũ Hành: "Hương Hương nhảy lên vai ta."
"Chít chít..." Con chồn vô cùng nghe lời, nhảy lên vai Dương Bách Xuyên.