Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2923



Quả nhiên, Dương Bách Xuyên phát hiện hai người chỉ cãi nhau, Thẩm Bạch cãi lại, Khương Thế Long trông có vẻ giận dữ chửi bới, nhưng từ đầu tới cuối vẫn chiếm thượng phong.  

Nhân lúc hai người tranh cãi, Dương Bách Xuyên bước ra trăm mét, sau đó hắn cảm thấy trọng lực lại gia tăng rồi.  

Chỉ là bây giờ có sự thích ứng của lúc trước, mặc dù trọng lực lần này đột nhiên gia tăng, nhưng Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi không còn thảm hại như lúc ban đầu.  

Dương Bách Xuyên có Càn Khôn Tôi Thể Quyết nên cũng không sao cả, vì hắn phát hiện tuy trọng lực nơi này gia tăng, nhưng Càn Khôn Tôi Thể Quyết của hắn cũng vận chuyển nhanh hơn, giảm nhẹ áp lực dưới trọng lực to lớn.  

Hắn nhìn Lục Yên Chi hỏi: “Yên Chi, ngươi thế nào?”  

“Ta… Ta không sao, chút trọng lực này vẫn chưa tới cực hạn chịu đựng của ta.” Trông sắc mặt Lục Yên Chi đỏ bừng, nhưng vẫn kiên trì như cũ.  

Thú Ngũ Hành cũng lấp lóe ánh sáng năm màu, không có gì khác thường, nhưng điều khiến Dương Bách Xuyên nhìn bằng con mắt khác là đá Đả Tiên vẫn lăn dưới đất, trông như không có ảnh hưởng lớn đối với nó.  

Dương Bách Xuyên yên tâm, nói với mấy người: “Chúng ta phải đi nhanh hơn rồi, các ngươi đi trước, ta đi phía sau, những đệ tử Thánh địa này đều không đơn giản, chúng ta không thể dây dưa với bọn họ”  

“Bây giờ còn dễ nói, mới có hai nhà Đao Chủng và Thần Phù Linh Tông, thời gian dài mấy nhà khác đều đến, thì chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn, Trình Vĩ Khang của Thánh địa Vạn Linh kia là kẻ chạy trốn, chúng ta đã đắc tội một Thánh địa trong số cửu đại Thánh địa, cho nên phải nhanh lên chút.”  

Nghe vậy, sắc mặt Lục Yên Chi hơi đau khổ, nói: “Dương đại ca, thật ra ta… ta đi không nhanh, để ta dùng độc còn được, nhục thân của ta chống trọng lực không mạnh…” Nói đến cuối cùng, sắc mặt Lục Yên Chi chợt đỏ, cho rằng bản thân đã gây trở ngại.  

Dương Bách Xuyên sửng sốt, thầm mắng bản thân sơ ý, không phải tất cả mọi người đều tu luyện Càn Khôn Tôi Thể Quyết, lúc vừa định lên tiếng, Thú Ngũ Hành đã nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, chủ mẫu, thực ra các ngươi không cần lo lắng, ta có cách đối phó với chút trọng lực này, he he…”  

“Ngươi…?” Dương Bách Xuyên kinh ngạc, lúc trước hắn thấy Thú Ngũ Hành cũng suýt nữa bị đè bẹp xuống, bây giờ tên này lại nói hắn ta có cách đối phó với trọng lực?  

Thú Ngũ Hành giống như biết điều Dương Bách Xuyên nghĩ trong lòng, cười he he nói: “Chủ nhân không cần nghi ngờ, lẽ nào chủ nhân quên bản vương là Thú Ngũ Hành rồi à? Lực Ngũ Hành trời đất đều nằm trong một ý niệm của bản vương, trọng lực ở đây thật ra cũng là lực Ngũ Hành trời đất tạo thành, chỉ là từng tầng chồng lên nhau mà hình thành uy áp trọng lực to lớn. Chỉ cần bản vương muốn thì lúc nào cũng có thể chống lên một vùng trời cho mọi người, he he.”  

“Sao lúc trước ngươi suýt nữa bị đè bẹp vậy?” Dương Bách Xuyên không tin nói.  

“Khụ  khụ, lúc trước không phải chưa có chuẩn bị à, ai có thể ngờ tới nơi này sẽ có trọng lực to lớn xuất hiện, bây giờ bản vương đã hiểu rõ quy tắc chồng lên của trọng lực ở đây, có thể chống lên không gian không trọng lực trong phạm vi ba mét một cách rất nhẹ nhàng. Chủ nhân, ngươi cảm nhận một lát là biết.”  

Trong lúc nói chuyện, toàn thân Thú Ngũ Hành đột nhiên tản ra dao động năng lượng, nháy mắt khuếch tán ra ngoài, Dương Bách Xuyên đã cảm nhận được điều này.  

Ngay sau đó, quả nhiên hắn đã cảm thấy trọng lực bao phủ trên người biến mất.  

“Ế… Đúng là không còn rồi.” Lục Yên Chi ngạc nhiên kêu lên.  

Dương Bách Xuyên lập tức cười, trong cảm nhận của hắn, trọng lực hình thành trong phạm vi ba mét lấy Thú Ngũ Hành làm trung tâm đã biến mất, cũng tức là bây giờ bọn họ có thể chạy bất cứ lúc nào.  

Hắn làm động tác suỵt với Thú Ngũ Hành và Lục Yên Chi: “Đừng rêu rao, có lẽ ưu thế này có thể mang lại thu hoạch bất ngờ cho chúng ta, chúng ta hơi tăng nhanh bước chân chút, không thể rõ ràng quá, đi thôi.”  

Giờ phút này trong đầu Dương mỗ đã xuất hiện một vài cảnh tượng, trong lòng trở nên vui vẻ, ra hiệu cho Lục Yên Chi và đá Đả Tiên áp sát Thú Ngũ Hành chút, sải bước đi về phía trước.  

Có thiên phú nghịch thiên này của Thú Ngũ Hành, trọng lực trên người bọn họ đều biến mất, rất nhanh đã đi được mấy chục mét, bỏ mặc Khương Thế Long và Thẩm Bạch còn đang chống đối lẫn nhau ở xa tít phía sau.  

Đợi sau khi hai người phản ứng lại, đám người Dương Bách Xuyên đã vượt qua hai bọn họ hơn một trăm mét, bước vào khu vực trọng lực thứ ba rồi.  

“Ế ế ế, Dương huynh đệ, Yên Chi cô nương chờ ta với…” Khương Thế Long không cãi nhau với Thẩm Bạch nữa, nhấc chân đuổi theo, nhưng đợi hắn ta đi được bốn năm bước, đám người Dương Bách Xuyên đã biến mất trong cổng lớn của Thiên Yêu Hành Cung…  

Lúc này Khương Thế Long mới phản ứng lại, tự nói: “Không đúng, sao bỗng nhiên bọn họ đi nhanh như vậy?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.