Lúc này, trong mắt Trình Vĩ Khang bừng bừng lửa giận. Khi nhìn hắn, ánh mắt không che giấu sát ý. Nếu ánh mắt có thể giết người, hắn đã bị Trình Vĩ Khang giết cả trăm lần rồi.
Bên cạnh Trình Vĩ Khang có người, tất cả đều là cao thủ Độ Kiếp đại viên mãn. Nhất là một thanh niên lạnh lùng bên cạnh hắn ta, thoạt nhìn phong thái bất phàm, khí tức mạnh nhất.
Dương Bách Xuyên cũng biết Trình Vĩ Khang sẽ tìm đến, nhưng không ngờ đối phương lại đến nhanh như vậy. Hắn dám chắc mười người bên cạnh Trình Vĩ Khang đều là tinh anh của thánh địa Vạn Linh. Lúc này Trình Vĩ Khang tới tìm mình, hiển nhiên thứ nhất là để báo thù, thứ hai là vì pháp trượng Vạn Linh. Dù sao pháp trượng Vạn Linh cũng là pháp khí của Vạn Linh Thánh Mẫu.
Trình Vĩ Khang làm mất thánh khí của thánh địa Vạn Linh, hắn ta sẽ không cam lòng.
Dương Bách Xuyên không hề sợ hãi khi nhìn thấy đám người Trình Vĩ Khang. Bởi vì hắn có thú Ngũ Hành, không cần tiêu hao chân khí và thần hồn để chống đỡ trọng lực lớn. Nhưng nhóm người Trình Vĩ Khang thì phải chống đỡ trọng lực.
Dương Bách Xuyên nhếch môi cười khẩy: "Bại tướng còn dám đến chịu chết sao?"
"Nhãi ranh, bản thiếu gia muốn nhìn coi rốt cuộc cái miệng của ngươi cứng cỡ nào." Trong lúc nói chuyện, Trình Vĩ Khang không ngừng quan sát Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi. Hắn ta từng chịu thiệt, suýt chút nữa bị Dương Bách Xuyên giết chết, nói không e sợ là giả. Nhưng Trình Vĩ Khang lại nghĩ bên cạnh mình còn có sư huynh Lãnh Tiêu Dật và các sư huynh đệ khác, vì vậy vững lòng hơn nhiều.
"Sư đệ, người này là Dương Bách Xuyên sao?" Lãnh Tiêu Dật hỏi Trình Vĩ Khang.
Trình Vĩ Khang gật đầu: "Lãnh sư huynh cẩn thận chút, thủ đoạn của thằng nhãi này rất kỳ lạ. Còn có nữ tử bên cạnh hắn nữa, nàng ta là độc tu Tiên Thiên, độc công sâu không lường được."
Dương Bách Xuyên cách phe Trình Vĩ Khang bốn năm chục mét. Hắn nhìn Trình Vĩ Khang và thanh niên bên cạnh thì thầm nói chuyện, đang định lên tiếng chế giễu vài câu thì thấy Thẩm Bạch dẫn theo một đám thuộc hạ đi tới, hơn nữa còn nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt cực kỳ bất thiện.
Hơn nữa, Thẩm Bạch vừa bước chân vào cửa đã lạnh lùng chất vấn: "Dương Bách Xuyên, bản thiếu gia hỏi ngươi, có phải ngươi giết Thẩm Dạ không?"
Dương Bách Xuyên sửng sốt, không ngờ Thẩm Bạch lại hỏi câu này.
Lúc Thẩm Dạ chết không có ai khác, hai người biết Thẩm Dạ là Nguyên Thần Huyễn và Phong m Dương đã bị Dương Bách Xuyên giết, không biết tại sao Thẩm Bạch lại biết chuyện Thẩm Dạ?
Nhưng Thẩm Dạ không phải hắn giết, mà là bị Nguyên Thần Huyễn và Phong m Dương hại chết, chắc chắn Dương Bách Xuyên sẽ không thừa nhận.
"Thẩm Dạ không phải ta giết." Dương Bách Xuyên không hỏi tại sao Thẩm Bạch biết chuyện Thẩm Dạ, chỉ nói đúng sự thật.
"Hừ, không thừa nhận hả, được lắm! Vậy ta hỏi ngươi, bùa Long Lân của Thần Phù Linh Tông chúng ta đang ở trong tay ngươi có phải không?" Trong lúc Thẩm Bạch nói chuyện, hai mắt nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên.
Lúc này Dương Bách Xuyên chợt hiểu ra tại sao Thẩm Bạch lại đột nhiên hỏi như vậy. Bởi vì hắn dùng bùa Long Lân đối phó với Trình Vĩ Khang. Bây giờ không cần hỏi cũng biết là Trình Vĩ Khang nói cho Thẩm Bạch biết bùa Long Lân đang ở trong tay mình.
Dương Bách Xuyên cảm thấy lòng nặng trĩu. Dễ nhận thấy hiện tại hắn đã có kẻ địch là hai thánh địa lớn.
Bởi vì hắn biết cho dù mình có nói gì đi chăng nữa, Thẩm Bạch tuyệt đối sẽ không tin Thẩm Dạ tự sát. Bùa Long Lân là hắn sai con chồn nhặt về, nếu Thẩm Bạch yêu cầu hắn giao bùa Long Lân ra, hắn... chắc chắn sẽ không giao ra. Bảo bối đã rơi vào tay tên họ Dương nào đó, làm gì có chuyện hắn giao ra?
Vả lại, bùa Long Lân đúng là đồ hắn nhặt được, Thẩm Dạ không phải do hắn giết.
Lại thêm Trình Vĩ Khang thêm mắm dặm muối, Thẩm Bạch nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên dứt khoát nói thẳng: "Thẩm Bạch, dù ngươi có tin hay không, Thẩm Dạ không phải do ta giết. Còn bùa Long Lân là ta nhặt được, ngươi có tin không?"
Khi Dương Bách Xuyên nói ra câu này, chính bản thân hắn cũng cảm thấy bất lực.
Quả nhiên Thẩm Bạch nổi sát ý: "Dương Bách Xuyên, Thẩm Dạ là ca ca cùng cha khác mẹ của ta, bây giờ ngươi... giao bùa Long Lân cho ta, đó là bảo vật trấn phái của Thần Phù Linh Tông chúng ta, ngươi không dùng nổi đâu."
Nghe những lời đầy uy hiếp của Thẩm Bạch, Dương Bách Xuyên cười gian trá nói: “Dùng không nổi?”